Vô Tình Hôn Gái Em Phải Làm Sao

Chương 82: hậu tháng 6

Ngày trước lúc gái còn ở VN hai đứa hay rủ nhau đi cf, ra đó cũng chẳng có làm gì đặc biệt cả đâu, chỉ là em thì thích cái cảm giác mà mấy đứa khách teen teen trong quán nó nhìn tụi em, còn gái thì thích khung gian của quán, đồ uống của quán, đơn giản thế thôi. Địa điểm nào cũng phải có quán quen của hai đứa, cái quán ở quê thì đi riết rồi chủ với nhân viên, có khi tới cả khách nó cũng quen mặt luôn các thím ạ (tự nhiên em thèm cái cảm giác và mấy ánh mắt nhìn tụi em khi trước quá).

Đợt đầu gái đi du học nên đâm ra em toàn phải tự đi cf một mình, mấy lần như thế nên rồi cũng có lần anh chủ quán hỏi em.

Anh ấy : Ủa, dạo này anh không thấy hai đứa tới nhỉ ?

Rồi hình như biết mình lỡ lời nên ảnh có ngập ngừng đôi chút, em thì thấy có người nhắc đến gái cũng hơi ngơ ra chút, nhưng rồi cũng trả lời lại anh ấy.

Em : Vâng, Trang đi du học rồi anh.

Anh ấy : À anh không biết, anh vô ý quá.. xin lỗi em nhé.

Em : Dạ, cũng may không phải như anh nghĩ anh nhỉ, hehe..

Ảnh nghe thấy thế nên ảnh cũng hùa theo em mà cười luôn.

Anh ấy : Ừm.. Hề hề, thôi em ngồi chơi đi, anh ra coi quán chút nhé.

Gật gù chào ảnh rồi lại ngồi nhấm nháp tiếp..

Rồi cũng chẳng biết tại sao sau lần đấy em lại sinh ra cái thói quen cứ tới quán là phải gọi hai phần đồ uống, một phần của em và phần còn lại là đồ uống mà gái thích nhất. Rồi lại chui vào cái bàn mà hai đứa hay ngồi, kéo ghế ra đợi phục vụ mang đồ uống tới, rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy vuông màu hồng in hình hello-kitty, để lót dưới đáy cốc đựng đồ uống của gái. Đó như là một kiểu hoài niệm riêng của em vậy, đơn giản vì em thấy vui vui, thỉnh thoảng em còn chụp ảnh lại để gửi cho gái hoặc để cất riêng trong cái album ảnh.

Có vài lần quán đông quá, hết sạch cả chỗ ngồi và chỉ còn duy nhất bàn em ngồi là còn trống..

Người lịch sự thì trước khi định ngồi sẽ hỏi em là có thể ngồi được hay không, nhưng tất nhiên em trả lời là "không". Người ta cũng sẽ vui vẻ mà ra ngoài đợi chỗ trống, hoặc có chút khó chịu gì gì đó, thế thôi.

Nhưng cũng có những trường hợp chẳng cần biết trên bàn đấy đang đặt cái gì, hay đang tồn tại những gì mà tự nhiên đi vào kéo xềnh xệch cái ghế ra ngồi. Em ghét nhất cái loại này, có mắt mà như không vậy. Em cũng chẳng kiềm chế nổi mà chửi thẳng luôn "có mắt như mù vậy". Có người thì lườm nguýt, hậm hực bỏ đi và cũng có người chửi xéo lại em, nhưng em chỉ đơn giản đáp lại:

- Có người ngồi rồi, thấy không !?. - Em chỉ vào cái cốc đặt trên mảnh giấy nhỏ hello-kitty màu hồng.

Và cũng may mắn là từ đó đến giờ em vẫn chưa phải vào viện băng bó gì cả, kaka.

-----

Review linh tinh :

Giờ gái đi xa rồi, cơ hội bọn em gặp nhau chắc cũng chỉ là 1 năm 2 lần. Nên chẳng biết các thím có còn muốn hóng, muốn đọc nữa hay không. Nhưng thi thoảng em vẫn sẽ lên review, cũng vì các thím một phần và vì cả bản thân em một phần nữa. Coi như đây là nơi lưu giữ lại những kỉ niệm của tuổi thanh xuân, hehe.

Lan man quá, em vào vấn đề chính đây.

Sau ngày gái sang Úc thì em và gái vẫn giữ liên lạc bình thường, qua fb và qua skype, viber. Vì khoảng cách về múi giờ cũng không nhiều lắm, nên một ngày bọn em trò chuyện tầm 1 tới 2 giờ, ngày nghỉ thì có thể nhiều hơn một chút.

Nội dung câu chuyện thì chủ yếu là : em hỏi và gái trả lời, cảm giác thời gian nó trôi qua nhanh lắm các thím ạ. Vì bên đó gái vẫn đang lo đi làm thủ tục để nhập học, và mấy thứ linh tinh nữa. Nói chung là đợt đầu thôi còn bây giờ thì các thứ cũng ổn rồi. Về chuyện của em và gái thì cũng chỉ có thế thôi, cứ tới giờ quy định là hai đứa lại bật máy lên và gọi video, nên cũng chẳng có gì đáng nói cả các thím ạ @@!.

À chút nữa thì em quên không kể nốt, về vấn đề ăn ở hay sinh hoạt ở bên đó thì nhà gái có họ hàng định cư bên đó lâu rồi nên yên tâm không lo gì cả, còn đâu thì 1 năm gái sẽ về VN khoảng 2 lần gì đó, 1 là Tết ta, 2 là vào kì nghỉ hè bên đó, mà hai dịp đó cũng gần nhau nên em cũng không biết như nào, nhưng nếu về thì chắc sẽ ở lại lâu lâu chút, đấy có vậy thôi các thím ạ.

-----

Còn giờ thì em sẽ kể về những ngày hè của mình..

Sáng hôm đấy trời trong xanh, gió man mát chứ không oi bức như những hôm khác, em đang nằm trên giường mắt lim dim thì nghe có tiếng “ầm, ầm” trên cầu thang, đoán ngay là tml hàng xóm sang gank:

Hiếu : Ê mày ơi, dậy đi, có kèo này hay lắm.

Em : Cái l*иg gì, tầm này tao không vui với mày được ? – Giọng em còn mới ngủ dậy các thím ạ.

Hiếu : Kèo đi chơi, bố biết mày còn đang ức dái nên set kèo ăn chơi ngay rồi, giờ mày chỉ việc gật đầu rồi xách ass lên đi thôi, ok chưa ?

Em : Chịu, tầm này mệt lắm, chơi bời gì . – Em nghe nó nói có vẻ xuôi xuôi rồi, cơ mà phải làm cao chút, chứ người yêu mới đi xa, mình lại ở nhà vui vẻ nghe nó kì.

Hiếu : Ơ thế chơi cho hết mệt chứ, đi đi, đảm bảo với mày là vui !. Gật đê, oke con dê đê ?

Em : Đéo, mày hay lừa bố lắm, nói trước xem kèo gì rồi bố mới gật được, lừa bịp nham nhảm ra .

Hiếu : Đưa nhau đi trốn, em ơi đi trốn với anh, mình đi trốn ở nơi xanh ngát xanh.

Em : Là đi đâu, sáng ra đã vòng vo mệt vl.

Hiếu : Đi xuống chỗ thằng Đức với con Linh, dưới đấy thiếu gì chỗ cho mày chơi, sợ mày chơi đéo lại thôi ấy.

Em : Ờ, nghe cũng lạ. Nhưng tao còn kèo với bọn bạn trên HN cơ .

Hiếu : Ơ đm, thế thì rủ chúng nó xuống đây chơi luôn, sợ đéo gì, nhà thằng Đức dưới đấy thừa sức chứa cả lũ luôn.

Em : Ừm, nghe cũng hấp dẫn đấy nhờ, thế để tao về HN chuẩn bị rồi hỏi ý kiến khán giả + người thân nhé ?

Hiếu : Ok, cho mày 1 tuần. Nhưng mà 1 tuần sau có thế nào mày cũng phải đi với bố đấy, đi 1 mình buồn bỏ mẹ.

Em : Được rồi, biết thế đã !.

Hôm sau em lại khăn gói lên HN, sau một hồi hội nghị với đám bạn và xin ý kiến người thân thì kết quả là :

- Bố mẹ em sau khi biết chuyện cũng an ủi, tủi thân các kiểu, nói là cố gắng phấn đấu học đi, nếu kết quả cuối cấp tốt thì nhị vị sẽ cho em sang bên đấy tu nghiệp, thề là con tim em lúc đấy nghe phê cực, nhưng lúc sau thì cái bộ não của em nó cũng cho ra kết quả là : “Mày tuổi l*иg mà đòi đi, tao khẳng định luôn vì tao ngu vl cậu chủ nhỏ ạ”.

- Bọn bạn em thì đứa đéo nào cũng nói là chung vui với em vì đã “thoát được” gái, đúng kiểu lũ bạn khốn nạn các thím ạ. Còn về cái phần vui chơi giữa hè thì thằng đéo nào cũng có kèo rồi nên thôi em sẽ phải đi một mình.

Cuối cùng sau 1 tuần “họp mặt” thì em cũng về lại với ngôi nhà thân yêu, kèm theo một đống đồ trong balô và vali, nhìn đồ sộ thế chứ thật ra thứ quan trọng nhưng nhỏ bé nhất lại đang nằm trong túi quần em, để chuẩn bị xuống nhà thằng Đức với cái Linh cùng thằng Hiếu ml. Cái buổi tối trước hôm xuống nhà hai đứa kia, thì em với thằng Hiếu còn được bố nó tổ chức cho cái lễ gọi là xa quê đi “lập nghiệp”, hai bác còn cho hai thằng bọn em chút vốn gọi là đi làm ăn. Nói là đi làm cho oai chứ thật ra là bọn em đi ăn chơi, bay nhảy đấy các thím ạ, còn vì sao lại như thế thì mời các thím đọc tiếp, hihi.

Sáng hôm sau, bữa tiệc tối qua còn lại chút dư âm khi mà mới thức giấc người em đã ê ẩm hết cả lên, lọ mọ quơ quơ cái điện thoại thì bỏ mẹ, quá giờ bắt xe khách mẹ rồi. Vội vàng quơ tay sang bên cạnh khều khều thằng hàng xóm dậy.

Em : Ê đm, hôm qua không đặt báo thức à thằng ml này ?

Nó hình như còn chưa tỉnh cơn mê nên uể oải úp mặt vào gối định ngủ tiếp.

Em : Dậy đi thằng lz này – Em vận “nhị dương chỉ” một phát thiệt là mạnh vào ass nó.

Y như rằng sau chiêu thức thần sầu của em nó bật dậy như cháy nhà liền.

Hiếu : Đcm thằng lz, đcmm, súc sinh, óc chó, bla blô…… %$^0(

Em : Sủa c̠ôи ŧɧịt̠, quá mẹ mày giờ rồi, hôm qua bố kêu mày đặt báo thức mà, như l*иg.

Hiếu : Tao quên, sao mày đéo đặt đi. Sủa cl

Em : Thôi đéo nói nữa, đánh răng rửa mặt rồi xách đồ ra bắt xe đi còn kịp, đm.

Nói xong hai thằng lại giành giật nhau cái nhà vệ sinh, em thì đi tiểu, nó thì ở bên cạnh rửa mặt, ngứa mắt em chẳng nhẽ lại tè cho cái vào chân. Sau một hồi đấu khẩu thì em với nó cũng xách được một đống đồ để chạy ra bắt xe, vì bố mẹ nó đi ra quán rồi nên em với nó phải tự túc. Nhìn hai thằng lóc cóc đi bộ ra chỗ bắt xe, rồi lại ngồi bêu mặt ra giữa trời nắng đợi xe mất thêm 1 tiếng đồng hồ nữa mà thấy ngu người, sướиɠ con mắt mà tội cái thân. Từ chỗ em xuống chỗ nhà thằng Đức cũng mất hơn 2 tiếng đi xe, rồi lại mất thêm 30p bắt xe ôm để đi vào nhà nó nữa, cảm giác còn khổ hơn Đường Tăng đi thỉnh kinh các thím ạ.

Em : Đcm thế mà mày bảo với tao là đi ăn đi chơi, rồi nào là nhà nó ở thành phố, to nhất cả một phố luôn. Giờ thì tìm đường đi còn mệt, đcm.

Hiếu : Tại đéo gì tao, tại cả 2 thằng đấy. Ngủ muộn rồi đéo kịp bắt xe giờ phải đi mò đường.

Em : Thế nó bảo là ở đâu ?

Hiếu : Nhà nó thì ở thành phố, nhưng mà giờ tao với mày phải đi xuống cái trang trại, đáng nhẽ dậy sớm đi xe đến nhà nó rồi bố nó chở xuống. Mẹ, cũng gần đây mà sao đéo thấy nhỉ.

Em : Ừm, hay vl rồi. Giờ đi vào cái chỗ đéo nào thế này, sao không bảo ông xe ôm đưa vào tận nơi, mà còn sĩ diện ta đây biết đường?

Hiếu : Thôi bố xin mày, để im bố mày còn tìm đường, à kìa có làng kia.

Theo cái hướng tay nó chỉ thì đúng là có cái cổng làng thật, nhưng mà theo em thấy thì đây là cái xóm lớn chứ không phải cái làng đâu các thím ạ, các thím thấy mấy cái nhà ngói ở làng cổ Đường Lâm nó như nào thì nhà ở đây nó phải y như thế, có điều là đẹp hơn chút, mới hơn chút, và xen kẽ là vài cái nhà cao tầng thôi các thím ạ. Sau khi hỏi đường thì cũng hỏi ra cái trang trại nhà thằng Đức, thế là em với thằng Hiếu lại lóc cóc xách đồ đi bộ tiếp, lần này thì em với nó phải đi bộ tầm đâu 1km nữa thì đến nơi. Đường xá ở đây cũng không đến nỗi tệ nhưng phải cái là khó tìm chút các thím ạ, đến nơi thì 2 ông bảo vệ còn chặn lại hỏi dò các kiểu, bla blô, như kiểu trong trại này trồng cần xa hay sao mà hỏi kĩ vl luôn ấy @@.

Bảo vệ : 2 thằng này đi đâu mà vào đây?

Hiếu : Dạ bọn cháu đến chơi ạ

Bảo vệ : Chơi bời đéo gì, biến, chỗ này chỗ chơi chúng mày à?

Hiếu : Ơ dạ không, cháu là cháu chú A (tên ông chú nó)

Bảo vệ : Thật không? Lấy gì ra đảm bảo?

Hiếu : À bác đợi tí để cháu gọi.

Sau một hồi gọi điện thì nhận được tin : “Thuê bao đang bận”.. Ôi ngon

Bảo vệ : Thế bây giờ như nào ?

Loay hoay mất một tí thì nó lại gọi cho cái Linh, mà cml này thì đổi số liên toành toạch ấy nên cũng thuê bao mất, rồi tới thằng Đức thì nó bắt sóng ngay, đúng là giây phút quyết định chỉ có thể tin tưởng vào những người anh, người em trai thôi các thím à.

Hiếu : Alo, mày đang đâu, anh đang dưới trang trại nhà mày đây?

-……..

Hiếu : Ừm nhanh lên nhé, đm.

Đợi một lúc sau thì thấy thằng bé chạy ra, mặt có vẻ phấn khởi, hồ hởi lắm, y như vớ được vàng.

Đức : Bác, đây là hai anh cháu, bác cho vào đi ạ.

Lúc đấy mặt ông bảo vệ mới giãn giãn ra các thím ạ.

Bảo vệ : Ừ thế các cháu vào đi, thông cảm nhé, công việc nó thế, hề hề.

Hiếu : Vâng, không có gì đâu bác. – Mặc dù mặt cu cậu lúc nãy hậm hực lắm.

Em với thằng Hiếu lại xách đồ vào, thằng ml Đức kia thì lăng xăng chạy trước giới thiệu bla blô gì đấy cho thằng Hiếu mà em tỏ ra không quan tâm lắm. Nó dẫn tụi em vào cái nhà 2 tầng nhưng cũng rộng phết, kiểu nhà ở cho nhân công ấy các thím, nhìn thì giống khu nhà nhưng lại không phải khu nhà vì nó liền mạch nhau luôn, dài và rộng lắm. Hai thằng vừa đặt được đống đồ xuống cái phản giữa nhà thì cml Linh từ trên tầng đi xuống. Ôi đm nó hãm cực các thím ạ.

Linh : Ôi ông anh của em, xuống bao giờ thế, xuống mà chẳng chịu gọi cho em gái gì cả? – Nó đi qua em mà kiểu như người xa lạ ấy, rồi đến nắn nắn người thằng Hiếu.

Hiếu : Ờ, gọi mày mà mày có nghe đéo đâu, đây này. – Nó bấm bấm điện thoại rồi giơ ra cho cái Linh xem.

Linh : Àh hihi, số này em bỏ lâu lắm rồi, tại anh không thèm liên lạc nên không có số mới của em đấy !

Hiếu : Rồi rồi tao biết rồi, đi xa xa để cho tao thở cái.

Lúc đấy nó mới chịu quay sang nhìn em các thím ạ..

Linh : Ơ, Hoàng này, dạo này đẹp trai thế? Mới không gặp có 1 năm mà, ôi ngon hẳn này?

Em : Ờ, mày còn biết tao là ai à, mà mới lớp 9 ngon cmm chứ ngon

Linh : Năm nay tao lớp 10 rồi, lớp 10 rồi thằng chó.

Em : Mày mà cũng lên được c3 á, mẹ loạn rồi.

Linh : Mà mày ở đây làm gì đấy ?

Em : Tao đi làm thuê cho nhà mày chứ làm cái mẹ gì nữa !

Linh : Á à, ngon ngon. Quả này bà hành mày chết con ạ.

Em : Có cái c̠ôи ŧɧịt̠ ấy, mày cũng đi làm như tao mà đòi hành tao á, haha?

Linh : Ơ làm thì làm nhưng tao vẫn là cô chủ, hiểu chưa ?

Em : Tuổi c̠ôи ŧɧịt̠ mà đòi trèo đầu tao.

Đức : Thôi tao xin 2 chúng mày, để cho anh Hiếu tao thở đi.

Hiếu : Hay em, đợi mãi mới có đứa nói câu chuẩn .

Sau một hồi đấu khẩu với nó thì em với thằng Hiếu cũng được xếp cho một cái phòng, mà đúng hơn là phòng đôi các thím ạ. Tại phòng ở trong nhà này toàn kiểu dành cho 4 người / 1 phòng ấy. Nhưng có điều em còn kinh hãi hơn là em sẽ ở chung phòng với cml Linh kia, vì đáng nhẽ nó phải ở riêng với mấy chị nhân công, nhưng đhs nó lại được ở chung với 3 thằng bọn em, muốn quỳ quá.

Để em tóm tắt lại cho các thím hiểu, vì sao em lại ở đây, và ở đây nó như thế nào nhé:

- Đầu tiên lí do em ở đây là bị thằng Hiếu dụ xuống làm cho nhà chú nó trong dịp hè, kiểu vừa làm, vừa chơi mà vẫn có xiền ấy các thím, tại nó bảo là nhà chú nó ở trong TP nên em nghĩ là cũng chẳng có việc gì lại nhàn nữa, ôi đến lúc nhìn thấy cảnh này thì em muốn chạy thẳng lên xe đi về luôn, nhưng lại thôi..

- Thứ hai là ở đây như nào, thì nó kiểu như mô hình trang trại đó các thím. Nhưng có điều nó rộng lắm luôn, không phải trang trại mà có khi nó là nông trường luôn rồi ấy. Một khu chăn nuôi, một khu trồng trọt, và một khu nhà ở. Công nhân cũng khá là nhiều, đâu ra cũng vài chục người gì đó, và chú nó mở ra nhưng thỉnh thoảng tháng tới 1,2 lần thôi. Còn đâu chú nó lại giao cho một người họ hàng gần quản lí nữa.

- Công việc của em ở đây thì theo như miêu tả là : Thỉnh thoảng dạo quanh quanh coi người ta làm việc, rồi có gì thì phụ một chú thôi. Kiểu như quản công đó các thím, việc đơn giản mà cũng không nhọc lắm. Thật ra thì một mình ông bác họ kia quản là được rồi, nhưng chú thằng Hiếu muốn mấy đứa về đây chơi, dễ quản hơn mà lại tránh xa cái thành phố ồn ào, ô nhiễm kia. Em thì em chắc chắn là 2 đứa kia chẳng dễ gì mà nhận lời về cái chốn làng quê này, y như rằng về sau em mới biết động lực của chúng nó là đủ thứ điều kiện đi kèm khi giao kèo với bố chúng nó @@!.

Mở đầu nó là như thế các thím ạ, còn cuộc sống sau này của em nó cũng không vất vả như em nghĩ, cũng vẫn là những tháng ngày ăn chơi thôi, có điều là có bạn có bè thì vẫn vui hơn, và cũng may là trước khi đi em có về nhà xách cái laptop theo nên hiện giờ có hai cái, chứ không có khi về đây bốn đứa suốt ngày giành một cái máy thì cũng yếu người. Cái Linh thì muốn giành máy xem film với cả fb trong khi nó có điện thoại rồi, còn hai thằng kia thì lại muốn chơi game, em thì thi thoảng mới có nhu cầu dùng máy chút thôi, kiểu chán quá không còn gì làm thì mới tìm đến cái máy để chơi game ấy. Em còn nhớ sau khi đến đấy thì bọn em được thoải mái đi chơi ba hôm, gọi là làm quen với công việc sắp tới.

Sáng đầu tiên thì bốn đứa ngủ đến mỏi con mắt luôn, em với hai thằng kia thì chung một giường, còn riêng con dở người thì được đặc cách nằm riêng một giường, phòng vệ sinh và phòng tắm chung làm một theo kiểu khép kín luôn các thím ạ. Đến trưa thì đi ăn cơm, ở đây vui một cái là ăn theo kiểu tập thể, xếp hàng rồi chọn món ăn, cơm canh cũng gọi là ổn. Xong bữa cơm trưa thì mọi người có khoảng 2h nghỉ ngơi, đến chiều bọn em được bác họ thằng Đức dẫn đi học việc, nói là học việc chứ chỉ đi loanh quanh cho có mặt thôi. Vì cái trang trại nó rộng lắm nên bọn em mỗi đứa sẽ được chia ra một khu riêng, thỉnh thoảng chán chán lại í ới gọi nhau chém gió, đấy là về phần ba đứa con trai tụi em thôi, còn cái con ml dớ dẩm kia nó cứ ở lì trong nhà cả ngày các thím ạ. Thành ra việc của bốn người giờ lại thành ba, làm con gái như nó ngoài mấy ngày có hẹn với chị Hằng và 9 tháng 10 ngày nữa thì em thấy sướиɠ bỏ bu ra ấy. Ba ngày ăn chơi đầu tiên cứ lặp lại như thế thôi mấy thím ạ, nói chứ kì nghỉ Hè này của em vài mấy lần đi nghịch ngợm cùng bọn nó ra thì cũng chẳng có gì gọi là đặc sắc cả.

Lần đấy bắt đầu là một buổi chiều nắng nóng, do thời tiết khá là nắng nên mọi người giải lao vào nghỉ tạm trong cái nán dựng ở trên bờ, trong lúc em đang nghịch nghịch bấm bấm điện thoại ở cái nán bên khu em, thì nghe thấy tiếng gọi í ới của thằng Hiếu và thằng Đức:

Eee Hoàng ơi, sang bên này có cái này vui lắm nè mày.

Thấy chúng nó gọi em cũng lật đật chạy sang xem thế nào, sang gần đến nơi thì thấy có đông người ngồi nói chuyện lắm nên em cũng hơi tò mò..

Em : Sao thế ?

Hiếu : Ngồi đây nghe chuyện ma nè mày

Em : Ặc, chuyện ma phải kể vào buổi đêm chứ sao lại giữa trời nắng nóng thế này, mày dở à?

Hiếu : Im mày, để nghe các chú, các bác bàn luận.

Dù thấy hơi ngược đời khi nghe chuyện ma tầm này, nhưng đã mất công chạy sang bên này nên em cũng thử cố ngồi lại xem có gì mà hai thằng kia hào hứng thế.

- Này, hôm nọ tôi nghe nói có người trong làng đi qua chỗ nghĩa địa thấy ma đấy. – Giọng một bác gái cất lên.

- Úi giời, thế thì có gì đâu mà lạ, ma ở nghĩa địa là chuyện bình thường. Còn hôm nọ con nhà ông A đang đêm bật dậy đi quanh làng nữa kia kìa.

- Thì đấy, nghe đâu bảo là thằng đấy ban chiều nó đi ra nghĩa địa làm gì đấy nên đêm đến về mới bị thế, chứ không tự nhiên làm sao người đang bình thường lại thế được ?

- Mà cũng lạ nhỉ, cái làng mình thì bé tí như thế, bao lâu nay có làm sao đâu, tự nhiên dạo này lắm chuyện kì quái thế cơ chứ nị.

- Ừm, hay là do quy hoạch đất, thấy bảo là phạm vào đấy của nghĩa địa hay sao đấy. Như chỗ góc đằng kia kìa, hình như cũng ăn quá vào một đoạn rồi, hôm nọ con C đang đứng làm tự nhiên hét toáng lên rồi chạy về luôn, ai hỏi cũng chẳng nói gì cả.

- Gì, con C bên khu kia hả bác ?

- Thì nó đấy chứ còn ai nữa, đến hôm nay đã đi làm lại đâu mà.

- Ơ thế mà em không biết, em còn tưởng nó bị ốm chứ, chết thật, chắc em cũng chẳng dám ra góc đấy nữa.

….. Đứng nghe có một tí mà em nổi hết cả da gà, rõ ràng trời đang nóng mà lại thấy lạnh lạnh gáy các thím ạ, đang định quay đi về nán của khu mình thì hai thằng kia nó lại hỏi.

Hiếu : Ơ đi đâu đấy ?

Em : Tao về làm chứ đi đâu.

Hiếu : Đã đến giờ làm đéo đâu, trời đang nắng mà thằng này?

Em : Ờ thì về trước chuẩn bị.

Hiếu : Việc của bọn mình có cái l*иg gì đâu mà cần chuẩn bị, hay là mày sợ đấy ? – Điệu cười của nó tỏ rõ sự khinh bỉ với em.

Em : Sợ đéo gì, ma với cỏ.

Hiếu : Ơ thế không sợ thật á?

Đức : Đm sợ ma thì cứ nói ra, ai chẳng thế mà cứ giả vờ cứng.

Em : Đời này bố sợ mỗi hết tiền thôi.

Đức : À ngon, thế bố cho mày tiền nè, có dám kèo không?

Em : Như nào?

Đức : Mày dám vào nghĩa địa làng này đứng 15p tao với anh Hiếu đưa mày 3 củ, ok ?

Hiếu : Ơ, liên quan đéo gì anh mà mày lôi vào.

Em lúc nãy run vãi l*иg cơ mà vẫn cứng với cả sĩ diện nên nhận kèo ngay.

Em : Ok chơi mẹ đi nè.

Đức : Đã nhận – Nói rồi nó vỗ tay em cái đẹt.

Âm thanh ngay gần mà em cảm tưởng như vang vọng từ nơi xa xôi nào đấy, lỡ nhận kèo rồi nên đéo lui được, trong lòng em thì cứ nghĩ đi nghĩ lại câu chuyện ban nãy của mấy chú, bác nhân công, run vãi. Công việc buổi chiều xong xuôi đâu đấy mấy thằng lại về phòng tắm rửa, ba thằng rúc trong một cái phòng tắm chật chội cảm giác vui vui nhưng cũng hơi thú mấy thím ạ.

Đức : Ê nhớ kèo hồi chiều nhé mày.

Em : Gì ?

Hiếu : Ơ đm chối à?

Em : Chối cái lz gì

Hiếu : Ừ, thế tối nay 9h.

Em : Ok, thế chúng mày không sợ tao bịp à?

Đức : Bịp được c̠ôи ŧɧịt̠ tao nè.

Em : Thế như nào?

Đức : Mày ra đấy xong live stream cho bọn tao coi chứ sao.

Em : Trời tối bỏ mẹ ra tụi mày thấy à?

Hiếu : Ừ, nghe cũng hơi có lí đấy em. – Nó quay sang thằng Đức nói.

Đức : Thì mày bật đèn flash lên rồi quay có sao đâu?

Em : Nhưng mà ở đây sóng 3G yếu có quay live được đâu, fb còn đéo vào được nữa là. (Có nhà có wifi các thím ạ, còn ra ngoài trại phải dùng 3G, nhưng nó yếu)

Đức : Kiểu đéo gì mày cũng nói cho được, thế bây giờ ý mày như nào nói cho nhanh.

Em : Thì hai thằng mày đi cùng tao, tới nơi bọn mày đứng ngoài cổng, còn tao vào hẳn bên trong đứng rồi quay video ra cho tụi mày coi, ok ?

Đức : Thế cũng được.

Em : Mà thôi, đổi 9h thành 12h đi cho nó thú?

Em tính hét giờ khuya khuya chút cho chúng nó són, vì em thấy nét mặt thằng Hiếu lúc đấy nó cũng chùn chùn rồi.

Đức : Mày ngu à, bảo vệ không cho ra vào quá 10h30 đâu.

Em : Mày sợ gì, mày là cậu chủ, ông chủ tương lai mà sợ ai, hay là thôi huỷ kèo cũng được, tao thế nào chẳng ok?

Hình như bức quá đến mức “chó cùng rứt giậu” nên nó cay em hay sao ấy các thím ạh.

Đức : Ok chơi mẹ đi.

Lúc này em cũng xoắn cu lắm rồi đấy..

Hiếu : Thôi, 11h thôi là được rồi. Còn về… ngủ nữa, đm hai đứa chúng mày ăn thua đủ quá.

Em : Ờ, ờ thì 11h cũng được.

Đức : Ok, chốt 11h đêm nhé.

Đúng lúc đấy thì con mặt l*иg Linh chui ở đâu về phòng các thím ạ.

Linh : Gì, gì mà 11h thế các anh , lại ỉm ỉm bỏ rơi em à ?

Hiếu : Con gái ở nhà đi mày.

Linh : Hừ, anh lại coi thường em rồi, thế đi đâu mà bắt em ở nhà, hay là đi …. Đấy ?

Đức : Đi coi ma, mày đi không ? – Mẹ nó, hôm nay thằng này bạo vãi các thím ạ.

Linh : Gì.. gì cơ, anh lại trêu em đấy àh ?

Đức : Bọn tao đang nghiêm túc, thế mày có đi không?

Linh : Thôi, em chẳng ham, mấy anh đi đi rồi về kể em.

- Thế thì ở nhà, hóng cái gì. – Cả 3 thằng tụi em cùng đồng thanh, con bé thấy thế thì bĩu môi rồi đi vung vẩy lấy quần áo đi tắm.

Thế là coi như định mệnh đã đến với em các thím ạ, cả buổi tối hôm đấy em phải lén lén lút lút lấy cái điện thoại lên mạng search các cách chống ma hiệu quả nhất, rồi lại chạy loanh quanh đi tìm tỏi với học thuộc mấy câu chú của Phật. Đúng là cái mồm làm hại cái thân mà

Đến tầm 10h40 thì bọn em chuẩn bị khăn gói lên đường, nghĩa địa thẳng tiến. Ba thằng đang chuẩn bị đi ra cửa thì con dở Linh từ đằng sau chạy ra vỗ vai thủ thỉ vào tai làm bọn em hết hồn, đm.

Linh : Cho em đi với, em đổi ý rồi, tưởng các anh đùa, hihi

Đức : Đm thế thì nói mẹ sớm đi, trẻ ranh với mày à?

Thế là ba người bọn em lại có thêm đồng minh mới là con Linh dở các thím ạ, không ngoài dự đoán bước đầu tiên là cửa ải bảo vệ bị thằng Hiếu dẹp gọn. Thoát được cửa đầu tiên, đến cửa thứ hai cũng là cửa cuối, mõ mẫm một lúc thì cổng nghĩa địa cũng ở ngay trước mặt bọn em, lúc đấy khoảng 10h55p tối rồi.

Linh : Hay thôi, mình về đi, em thấy sợ lắm, chẳng có đèn điện gì cả.

Nghe nó nói câu này mà em mừng suýt rơi nước mắt, nó như cái phao hi vọng của em ngay lúc này vậy. Nhưng mà thằng Đức cũng kịp thời rút cái phao của em ngay trước mặt.

Đức : Mày sợ thì về một mình đi, đòi đi theo chỉ phá game.

Nó bị thằng anh nạt nên cũng im re luôn..

Hiếu : Rồi, tới nơi rồi mày vào đi Hoàng, gặp con ma nào nhớ quay video nha, vì 3 củ cố lên.

Chẳng biết là thằng hàng xóm nó lên tinh thân cho em hay kéo em xuống vực thẳm nữa các thím ạ, thế nhưng em cũng vẫn phải đi theo con đường mà mình đã chọn lúc chiều… âm u vãi l*иg..

Trước khi vào em quay lại nhìn ba đứa kia một cái gọi là có đồng minh ngay sau lưng, rồi em lấy điện thoại ra bấm tính giờ và bật đèn flash lên tiến thẳng vào trung tâm vùng tối… Cái cảm giác giữa đêm Hè nhưng không nóng chút nào, ngược lại còn lạnh thấu xương các thím ạ, chân em cứ run run bước đi, nần mò từng bước một. Do làng ít người nên mấy ngôi mộ và một vài nấm mồ chuẩn bị bốc cũng thưa thớt chứ nó không san sát như bình thường, có lẽ như thế lại càng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, thỉnh thoảng trong khung gian yên ắng lại văng vẳng tiếng ve, tiếng dế kêu, đến cả tiếng bước chân của em cũng rõ rệt hẳn lên..

Đang chậm rãi nần mò đường đi thì chân em giẫm phải cành cây khô, nghe đến “tách” một tiếng, có vẻ run quá hay sao mà tay em lại loang choạng khua đèn flash loạn xạ, theo bản năng thì mắt em nhìn về chỗ tập trung ánh sáng, đập vào mắt em ngay lúc đấy là một gương mặt vô hồn đang nhìn em cười, em chỉ kịp hét lên “Áá” một tiếng thật to rồi bật ngửa người ra sau, mất vài giây để em định thần ngồi dậy hé mắt ra nhìn, thì hoá ra là tấm di ảnh nhỏ trên một ngôi mộ đã tróc sơn, bạc màu từ lâu.

Sau khi gặt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn về ma quỷ ra khỏi đầu thì em lại tiếp tục đi vào sâu hơn chút, vì ở ngoài kia tụi nó đang cười cười trêu em, mới có 1-2p ở trong này thôi mà đã run hết người rồi.. Cho tay vào túi quần móc ra mấy củ tỏi đã chuẩn bị từ hồi tối, một tay em cầm điện thoai soi đường, một tay cầm tỏi, miệng thì lẩm bẩm “A di đà phật, a di đà phật” liên tục, càng vào sâu hơn khung cảnh càng âm u hơn, sau khi mất khoảng vài chục bước đi bộ nữa thì em cũng đã tới được khu trung tâm của cái nghĩa trang này, cảm giác lúc này của em còn ghê rợn hơn là khi nãy, vì khi nãy thì em còn phải bận rộn với việc nần mò đường đi, còn bây giờ khi đã tới nơi rồi thì tất cả các giác quan của em đều tập trung hết vào cái khung gian yên tĩnh này rồi, đang loay hoay không biết phải làm gì với hơn chục phút nữa trong hoàn cảnh này thì đầu em chợt loé lên một tia sáng.

“Đúng rồi, nghe nhạc, tầm này mà đeo tai nghe nghe nhạc, nhắm mắt tận hưởng 3 bài thôi thì quên sầu cmnl, ok ez game vl”. Thế nhưng đến lúc bật nhạc lên thì em mới ngu người ngớ ra là không đem theo tai nghe, mà cái kiểu nhạc Pop balld nó kèm theo tiếng dế, tiếng ve xung quanh thì không khác gì cái nhạc đám ma các thím ạ. Oái ăm hơn là trong cái list nhạc của em nó éo có EDM hay Vinahouse mới hãm chứ @@!. Thế là em tắt ngay, tắt ngay khi nó mới chạy tới phần dạo nhạc, thế này thì không có nhạc nhẽo gì nữa cả.

Thế là em phải tự thân chống chọi lại với cái khung gian này một mình rồi, giờ mở mắt ra thì thấy toàn mộ với mộ, mà nhắm mắt vào thì lại nghe thấy tiếng dế với tiếng ve càng rõ hơn, đúng là max tra tấn tinh thần luôn. Sau một hồi suy nghĩ thì em quyết định là thay vì đứng đây chịu đựng cảm giác ức chế này thì em sẽ đi xung quanh, nhưng sẽ cố hạn chế tầm nhìn.. Cứ thế em đi quanh quanh, cứ ra rồi lại vô, ra vô như thế, đi mãi thì cũng hết gần 10p, như vậy thì chỉ còn 5p nữa thôi, 5p nữa là em được ẵm 3 củ, và nở mày nở mặt xưng danh với chúng nó là “Bố mày đéo sợ ma quỷ, hay cái quần gì cả”. Nhưng ôi thôi, đời đâu có như mơ, tiền kiếm đâu dễ như thế. Ngay trước mặt em lúc đấy là cái mả vừa mới cải táng xong các thím ạ, không biết có thím nào đã nhìn thấy chưa, nhưng cái hình ảnh đấy cả đời này chắc em sẽ không quên được mất, cái mả vừa cải táng nó kiểu như một cái hố sâu, nhưng nó không giống như hố đất bình thường các thím thấy đâu, mà nó là một cái hố có nước ở giữa nghĩa địa, nó có cả tiền âm, tàn hương,.. và còn có cả tấm quan tài 6 ván nằm trơ chọi ra đấy… Lúc đấy da gà trên người em nổi hết cả lên, cảm giác lạnh buốt chạy dọc từ sống lưng lên đến tận đỉnh đầu, đầu óc hơi choáng váng, tim thì đập như muốn nhảy hẳn ra ngoài khỏi l*иg ngực ấy. Chẳng hiểu lúc nãy em đi kiểu gì mà đi tới 4-5 vòng rồi không thấy cái hố đấy đâu, bây giờ nó lại tự nhiên lồ lộ xuất hiện trước mặt như muốn doạ chết em ấy. Cuống cuồng quay đầu vọt lẹ khỏi cái chỗ quỷ này, vừa chạy vừa mò đường thì đm bọn khốn nạn kia trốn mẹ đâu rồi ấy các thím ạ. Rõ ràng lúc nãy hẹn nhau là bọn nó đứng ngoài cổng soi đèn để làm tín hiệu cho em rồi, thế mà bây giờ em quay đi quay lại, quay đúng một vòng tròn thì đéo thấy ánh đèn đâu, mất tăm mất dạng vào trong đêm tối..

Trong đầu em lúc đấy loé lên một suy nghĩ là: “Chết rồi, hình như mình lạc rồi” – Thề là lúc đấy em muốn khóc lắm nhưng khóc đéo thành tiếng thôi, cảm giác kiểu sợ hãi tột cùng, miệng không phát ra tiếng được ấy các thím ạ. Đang trong lúc tâm trạng hoang mang thì em lại nghe văng vẳng ở đâu đấy tiếng hú, tiếng khóc dấm dứt, nó hoà cùng với cái khung gian này thành một cái combo cộng hưởng cực kì ma mị. Em dám cá là bất kể đứa nào lúc đấy có mặt cũng sẽ có chung một cảm giác như em, “giá mà bây giờ được ngất đi một lúc”, nhưng mà não em nó đéo cho phép em làm thế, nó lại cứ bắt chân em phải chạy, cảm giác tay cầm đèn flash khua loạn xạ, chân thì cứ thấy đường trống, đừng thoáng là chạy thôi các thím ạ. Mà em càng chạy, thì cái tiếng kêu, tiếng khóc ma mị đấy nó cứ ám lấy em, kiểu như nó muốn nói với em là “Tao ở ngay sau lưng mày thôi, chỉ cần mày hụt chân là tao bắt sống mày”. Đến lúc em ngồi lại đây viết mấy dòng này mà da gà, da vịt, xương xẩu cứ gọi là lạnh ngắt.

Đang trong cơn tuyệt vọng thì một bàn tay vỗ lấy vai em, một bàn tay khác thì kéo em lại, rồi lại có tiếng cười khanh khách phát ra ngay sau lưng, ôi đm.. cái cảm giác đấy.

“Aaaa” Sau khi quay lại hét lên thì em mới nhận ra được mấy khuôn mặt thân quen, đm là 3 đứa mất dậy kia đấy các thím ạ. Chúng nó cứ đứng đấy mà thi nhau cười, và cái tiếng kêu, tiếng khóc ma mi kia thì ở ngay bên cạnh chúng nó, là chính bọn nó, chính bọn nó chơi em. Thốn vãi l*иg.. sau khi định thần xác định lại là bên cạnh có đồng minh thì em mới biết là mình bị chúng nó troll, hoá ra cái tiếng ma mị em nghe lúc nãy là từ điện thoại của con Linh phát ra.. Con bà nó, lúc về nó kể lại là hồi chiều tối nó biết là đêm nay bọn em ra nghĩa trang nên nó lên mạng tải cái âm thanh đấy về để chơi bọn em, nhưng mà do chỉ có mình em vào thôi nên thành ra em là người bị hại duy nhất, đm con chó khốn nạn. Em cay vl nhưng không làm gì được các thím ạ, em chỉ mong nó bị ma bắt mẹ nó đi luôn đi, con gái đéo gì mà chơi bựa, chơi khốn nạn vcl.. cayyyyy.

Còn một lần nữa là lần bọn em đi ăn trộm, lần này là do thằng Đức đề xuất, mang tiếng nhà nó có cái trang trại to tướng nhưng nó lại đề nghị trò này..

Hiếu : Nhà mày ăn chưa đủ hay sao mà còn đi ăn trộm, người ta bắt được lại nhục như chó, chưa kể là nó còn tẩn cho trận ấy?

Đức : Anh này chẳng biết gì, của đi ăn trộm lúc nào cũng là của ngon nhất.

Em : Thôi, tao đéo chơi đâu, lần trước bố mày tởn rồi, có cho tiền cũng đéo chơi, chịu.

Đức : Ơ thế mày không muốn ôn lại kỉ niệm à thằng này ?

Em : Đéo có niệm liếc gì hết, chịu đấy.

Đức : Hay là lại chơi thế này nhé.

Em : Cái gì ?

Đức : Bây giờ tao với mày thi chạy, tao mà thắng thì mày phải đi ăn trộm với tao, còn mày thắng thì cho mày sai khiến tao một việc. Ok ?

Em : Ờ nghe cũng được đấy, nhưng bố đéo chơi nhé.

Đức : Thế thì nếu mày thằng cho mày sai 3 việc, ok chưa ?

Em : À được, thế có chấp gì không ?

Đức : Lại còn chấp nữa, khôn vl.

Em : Thế thôi, giờ già yếu, chấn khệnh khoạng lắm rồi, không chấp tao không chạy được đâu.

Đức : Ok, thế thì chấp mày 10m, chạy 100m, ok không ?

Em : Thôi thì chấp thêm 5m đê, hình như mày thích số 15 mà?

Đức : Nhận, giờ mà còn lên kèo hay rút lui làm chó nhé. – Nói rồi nó vỗ tay em cái “đẹt”

Thế là đúng buổi chiều hôm đấy em với nó thi chạy các thím ạ, 100m ngắn cũn mà nó lại còn chấp em 15m thì thấy là ez game vl rồi. Ấy thế mà vụt cái nó bật em đúng đoạn cuối mới đau, chỉ đúng 5m nữa, 5m nữa thôi là em win rồi, mà win cái thì việc đầu tiên em bắt nó làm sẽ là làm chó, rồi em bắt nó sủa “go go”

Lần này đi ăn trộm cũng là vào buổi đêm, chẳng là lần trước vào trong làng chơi nó có ngắm được một nhà có vườn xoài sai trĩu quả luôn, thấy nó nói là như thế. Kế hoạch của nó sẽ là như này: Em với nó và thằng Hiếu sẽ nhảy vào trong đấy ăn trộm, còn con Linh thì đứng ngoài trông chủ nhà, mà phàm là việc gì dính vào con gái như kiểu bài bạc, hay là ăn trộm, ăn cắp là em thấy nó đen vl luôn, mà lần này lại dính ngay phải cái con hãm tài này thì nó lại càng đen, theo em thấy thì cứ phải gọi là như thế, đến 99,9696% luôn ấy các thím ạ.

Theo đúng như kế hoạch, 10h10 phút đúng cái giờ hoàng đạo bọn em sẽ xuất phát, đi vào làng mất khoảng 10p nữa, rình rập các kiểu thì bọn em cũng tìm ra được chỗ để trèo vào, thường thì ở quê giờ này ngủ là được rồi, chỉ có vài nhà là còn ánh đèn leo lắt thôi các thím ạ. Lần này thì bọn em sẽ soi bằng ánh đèn của màn hình điện thoại chứ không dám chơi đèn flash hay đèn pin nữa, còn cái Linh thì sẽ có nhiệm vụ đứng ngoài cổng nhìn vào trong nhà, nếu có biến hoặc có động tĩnh nguy hiểm gì nó sẽ nháy vào điện thoại của bọn em ngay.

Đoạn tường để trèo vào vườn xoài nhà này gắn toàn mảnh sành, mảnh sứ rồi trát xi măng các, và em chỉ thấy mỗi cái điều lạ là tại sao nhà này không có chó các thím ạ, vì đa phần mấy nhà ở quê như này toàn nuôi chó canh giữ thôi. Thôi lan man quá, quay lại với phần dùng skill khinh công “đạp vân vượt.. tường” của em, đầu tiên là em sẽ dùng gạch phá bớt mấy mảnh sành sứ ra, rồi sẽ lấy mấy miếng giẻ nót phía dưới (cái này do thằng Đức chuẩn bị sẵn, đm thằng này rành thật). Sau khi đã yên vị bên trong vườn xoài bọn em sẽ lấy cái bao tải đã chuẩn bị sẵn ra và thu hoạch, đang hăng hái lao động thì cái điện thoại trong tay em nó rung lên kêu rè rè, thót cả tim em liền gọi đồng bọn đang định lao ra ngoài thì tiếng con Linh ở ngay bên kia bức tường nói vọng vào nho nhỏ..

Linh : Nhanh lên rồi còn về, đứng ngoài này một mình em sợ quá.

Ơ cái đm, con này dồ quá hoá chó à. Đang yên đang lành lại đi nháy máy..

Em : Tao bảo mày rồi, bao giờ có động hãy nháy, mày dồ à?

Linh : Đm nhưng tao sợ mà.

Em : Sợ cái đéo gì, doạ ma tao mày còn đéo sợ thì sợ đéo gì ?

Linh : Đéo biết đâu, nhanh lên đi.

Thế rồi em cứ kệ mẹ nó đấy, quay lại thu hoạch thành quả trong vườn cùng đồng bọn tiếp, đang hay thì hãm. Được đâu tầm 15p nữa thì nó lại gọi tiếp, lần này em cay dái lắm rồi..

Em : Cái đéo gì nữa đây con điên này ?

Hình như em nói hơi to hay sao mà mấy con chó nhà hàng xóm đang yên đang lành chúng nó lại cắn vài tiếng, biết là hơi sai sai nên em im lặng mà bé giọng lại nạt nó.

Em : Tao xin mày, lại cái gì nữa thế ?

Linh : Lúc này thì không sao, nhưng hình như trong nhà bật đèn rồi đấy, bọn mày ra đi. Thế là em mới hoảng quá kêu bọn kia luôn.

Em : Eee 2 đứa, có động, có động..

Thấy thế hai thằng chúng nó vội vàng nhảy xuống, cùng với đẩy cái bao tải xoài ra bên ngoài trước, lúc chúng nó nhảy xuống cộng thêm với việc vứt cái bảo tải ra ngoài nghe đến hai tiếng “Dầm dầm” rõ to, y rằng kéo theo đấy là mấy con chó của nhà hàng xóm sủa liên hồi. “Cạch” tiếng chủ nhà bật đèn rồi mở cửa, “Xoạt xoạt” rõ nhanh.. Bọn vừa kịp nhảy ra ngoài thì chủ nhà cũng mở cửa nhà ra.. vì con Linh nó kêu rõ to..

Linh : Có người đấy, nhanh lên.

Em : Ee 2 đứa tụi mày còn lấy cái bao tải làm gì, vứt mẹ đi mà vọt cho lẹ..

Hiếu : Đéo được, đi ăn trộm mà về tay không thì uổng lắm, đã thế còn là xoài ngon, cố đê.

Đức : Đúng rồi đấy anh, nhưng thôi bỏ đấy lấy vài quả thôi rồi vọt, ôm cả không chạy được anh ạ.

Thấy thế nên em cũng quay lại cầm vội 2,3 quả rồi vọt luôn kệ mẹ hai thằng chúng nó làm gì làm, em cứ nghĩ tới việc hồi chiều chạy thua thằng Đức với việc bị bỏ lại sau cùng rồi bị người ta bắt được nên càng hoảng, càng chạy nhanh, lúc em để ý thì đã bỏ cách ba đứa kia một đoạn kha khá rồi.

Hiếu : Đcm chạy đéo gì nhanh thế, hồi chiều chạy chậm mà giờ chạy nhanh như chó vậy mày?

Em : Bọn mày nhanh mẹ lên, đi ăn trộm bị người ta phát hiện khác đéo gì chó đuổi ?

Nói thế nhưng em vẫn cố nán lại đợi bọn nó chạy lên cùng em, có vẻ như cái Linh thường ngày chỉ ăn với chơi chứ không bao giờ phải chạy như bọn em nên sức nó hơi đuối, mang tiếng chạy cùng em mà bây giờ đã sắp bị bọn thằng Hiếu bắt kịp rồi. Đúng lúc chúng nó chạy đến chỗ em thì chủ nhà kia, chạy ra mở cổng và cầm theo cái đèn pin to tổ bố ra soi theo bọn em, cách chừng hơn trăm mét mà vẫn soi được tới các thím ạ.

Em : Rồi cái Linh ra đây tao kéo chạy cho nhanh, còn bọn mày nữa, ham đéo gì vài ba quả xoài mà còn cầm theo.

Đức : Đm mày cũng cầm 3 quả kia còn nói cái gì?

Em : Ừ nhỉ quên mẹ mất.. – Đang định vứt đi thì cái Linh nó bảo.

Linh : Ê đừng vứt, mất công cầm rồi thì đưa tao cầm cho.

Thế là em đưa hai quả bảo nó cầm, còn một quả em cầm một tay, một tay thì kéo nó chạy cho nhanh. Chủ nhà kia thì đang hô hào bắt trộm, thế là bọn em lại càng hoảng, càng chạy nhanh hơn. Vừa chạy được một quãng khá xa, mà lúc quay đầu lại em vẫn thấy một đống đèn pin khua về hướng bọn em loạn xa, đm quả này mà chạy về trang trại thì có khác gì “lạy ông con ở bụi này”. Thế là em mới bảo bọn nó đổi hướng, lúc đấy cũng chẳng biết hướng nào với hướng nào nữa, chỗ này đường hơi thoáng với dễ chạy là em đâm đầu vào, chạy được một lúc mới ngớ người ra là đang chạy về hướng nghĩa trang lần trước.. Lại là cái cảm giác rợn gáy đấy ùa về, nhưng thôi lỡ rồi nên vẫn cắm đầu chạy vào bên trong. Đến đoạn chỗ cánh đồng thì em hô tụi nó nhảy xuống nấp tạm, chứ giờ mà chạy vào trong nghĩa trang thì vừa sợ, lại vừa vào đường cụt không thoát được.

Em : Ê tụi mày, chạy tạm xuống ruộng mà nấp đi, đợt trước tao thấy có mấy cái bụi cũng dễ.

Em nói thế xong nhảy xuống luôn, bọn kia cũng chẳng kịp suy nghĩ gì nữa mà đồng loạt nhảy theo em.. Sau khi đã rúc thật kĩ, nín thở các kiểu không dám thở mạnh thì được vài phút sau người ta cũng đuổi tới, nhưng họ chỉ dám đứng ngoài đầu đướng lớn chứ không dám rẽ vào lối đi ra nghĩa trang.. Rồi họ đứng soi soi một lúc thì cũng đi.

Còn bọn em thì cứ nấp mãi trong đấy phải tầm 20 phút mới dám thò đầu ra, đm khổ vãi l*иg…

Em : Đm sợ vcc, lần sau đéo chơi nữa đâu.

Đức : Haha, tao thấy vui mà, mấy khi được đi ăn trộm rồi bị đuổi thế này, hehe

Hiếu : Vui tụt dái luôn đấy, đm, may vẫn giữ được mấy quả. Còn cái bao tải thì coi như thu hoạch hộ người ta vậy.. – Có vẻ thằng này vẫn còn tiếc rẻ cái bao tải xoài sau khi đã thoát được cuộc truy sát của dân làng vừa rồi các thím ạ.

Em : Thôi đm đi về đi tao mệt quá.

Cái Linh thì hình như sợ quá hay sao mà từ nãy đến giờ nó cứ im im chứ đéo nói được câu này cả các thím ạ.. về đến nhà quần áo đứa nào cũng bị bẩn, lại còn được thêm mấy bông gai bám đầy người nữa chứ..

Sau hai lần nghịch ngu thì em rút ra kinh nghiệm là không nên tin lời hai anh em nhà chúng nó, có ngày sấp mặt như chơi.

-----