Sau khi người kia rời đi, Kiều Nhân bẻ bánh ít đào thọ thành nhiều phần, ngồi xuống đặt trước mặt mấy con chó: "Các ngươi đã giúp ta, đây là phần thưởng cho các ngươi nhưng ăn nhiều đường không tốt, ngày mai ta sẽ làm cho các ngươi một cái nhạt hơn."
Mấy con chó ăn hết trong một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Kiều Nhân.
"Quái nhân gϊếŧ người rồi!"
"Ở đâu?"
"Tiệm sách Hoài Viễn!"
Kiều Nhân lập tức đứng dậy, không kịp thu dọn hàng, muốn theo trí nhớ của nguyên chủ chạy đến thư phường nhưng nàng nhanh chóng rẽ sang một hướng khác.
"Sát nhân, đừng hòng chạy!"
Minh Cảnh cõng chủ tiệm sách vẫn đang sùi bọt mép định đến tiệm thuốc nhưng bị người đi đường chặn ở cửa tiệm sách.
"Hắn vẫn chưa chết, tránh ra!" Minh Cảnh lạnh lùng nói.
Nhưng những người vây xem sao tin hắn? Chỉ nghĩ hắn muốn bỏ trốn.
Ánh mắt Minh Cảnh đột nhiên trở nên tối tăm sâu thẳm, chân phải sắp đá ra——
"A Cảnh! Quay lại! Ta đưa đại phu Tô đến rồi!" Giọng nói thở hổn hển của Kiều Nhân vang lên sau lưng hắn, đồng thời còn có một tiếng thở hổn hển khác nặng nề hơn.
Minh Cảnh vô thức thu chân lại, lùi vào tiệm sách, còn Kiều Nhân thì nhanh chóng đóng cửa lại.
"Rầm rầm rầm!" Tiếng đập cửa liên hồi.
"Sát nhân, tưởng trốn được sao? Sát nhân..."
"Đừng để ý đến chúng, mau đặt ông chủ xuống!"
Minh Cảnh làm theo lời Kiều Nhân, đặt chủ tiệm sách nằm dài trên đất.
“Đại phu Tô, làm phiền ngươi rồi!" Kiều Nhân thở hổn hển cúi người chào thầy thuốc Tô cũng đang thở dốc.
Thầy thuốc Tô gật đầu, tiến lên bắt mạch cho chủ tiệm sách, sau đó cho ông ta uống một viên thuốc, rồi mới nói với Kiều Nhân và Minh Cảnh: "May mà hắn trúng độc không sâu, lại được cứu chữa kịp thời, ta đã cho hắn uống thuốc, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Minh Cảnh, Kiều Nhân cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh: "Cảm ơn thầy thuốc Tô!"
Thầy thuốc Tô thấy thú vị, nhìn hai người với vẻ thích thú: "Hai người từ khi nào mà thân thiết, lại ăn ý đến vậy?"
Minh Cảnh: "..." Hắn và Kiều Nhân thân thiết ở đâu, ăn ý ở đâu?
Kiều Nhân cười tươi: "Chúng ta vẫn luôn thân thiết mà, chỉ là ta còn nhỏ, thích đùa giỡn với A Cảnh, các người lại tưởng thật."
Thầy thuốc Tô nhướng mày nhìn Minh Cảnh.
Minh Cảnh "khụ" một tiếng: "Ta rót trà cho các người."
Hắn nói rồi rót trà cho thầy thuốc Tô và Kiều Nhân, lại liếc thấy mồ hôi trên trán Kiều Nhân, vẻ mặt lạnh lùng đưa cho Kiều Nhân một chiếc khăn sạch.
Kiều Nhân muốn trêu Minh Cảnh, định nói hắn đang quan tâm đến nàng nhưng thầy thuốc Tô ở đây, nàng vẫn phải kiềm chế một chút, nếu không dọa ông già này sợ thì không hay.
Ông chủ tiệm sách tỉnh dậy, thấy Kiều Nhân bên cạnh Minh Cảnh, lập tức ngồi bật dậy như người chết đuối vớ được cọc, che Minh Cảnh ở phía sau, cảnh giác nhìn Kiều Nhân: "Ngươi lại đến bắt nạt huynh đệ Minh Cảnh của ta à?! Ta nói cho ngươi biết, đây là địa bàn của ta, ngươi mau cút..."