Tiểu Đào hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, sau đó nghiên đầu trực tiếp cắn mạnh lên cánh tay hắn.
Tiêu Cảnh Diễm lúc này chỉ mặc một lớp áo mỏng, nên Tiểu Đào cắn gần như xuyên qua thịt.
Bất quá, Tiêu Cảnh Diễm không tránh né, bàn tay lớn của hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng, chờ nàng cắn để hả giận mới thôi.
Mùi máu tươi lan tỏa trong miệng, Tiểu Đào cũng dần dần nới lỏng miệng.
Nàng không quay đầu mắng chửi, cũng không khóc náo, Tiêu Cảnh Diễm cũng chỉ nhẹ nhàng ôm nàng.
Ngược lại lúc này, bọn họ ôm nhau trong sự hài hòa đến kì lạ.
Tiểu Đào kỳ thật vẫn không hiểu sự cố chấp của Tiêu Cảnh Diễm đối với nàng là từ đâu.
Nếu nói là tình cảm từ khi còn bé, Tiểu Đào không quá tin lắm, bởi khi đó hắn đối với nàng rất lạnh nhạt. Nếu nói về dung mạo, cũng chỉ là đóa hoa sớm nở tối tàn, chịu không được sự bào mòn của thời gian.
Chắc có lẽ vì thân thể này của nàng, dù nàng không biết thân thể người khác ra sao, nhưng nàng nhớ rõ đời trước, công tử cực kỳ yêu thích thân thể này của nàng, luôn nửa dụ dỗ nửa uy hϊếp để nàng làm chuyện đó với hắn.
Đời này, có thể là hắn chưa thực sự chiếm được, nên mới mạnh tay cưỡng ép nàng như vậy.
Tiểu Đào không khỏi tự giễu cười một tiếng. Nàng trọng sinh trở về làm ra mọi thứ, cũng không thể ngăn cản được số mệnh đời trước .
“Tiêu Cảnh Diễm, ta thực sự hận ngươi.”
Khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi bị phá vỡ, Tiêu Cảnh Diễm hai mắt đỏ ngầu không dám tin nhìn nàng.
“Nàng nói cái gì?”
Hắn cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, bởi vì tức giận mà khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo.
“Nàng có bản lĩnh thì nói lại lần nữa.”
“Ta hận ngươi.” Tiểu Đào không chút sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi làm ta cảm thế ghê tởm.”
“Tốt, nàng giỏi lắm.”
Nếu không phải thời điểm này không thích hợp, Tiêu Cảnh Diễm lúc này đã muốn vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của nàng.
“Ghê tởm? Nàng chẳng qua là một tỳ nữ hèn mọn nhất trong phủ ta, nàng có tư cách gì mà thấy ghê tởm bản công tư.”
Tiêu Cảnh Diễm tức giận đến nảy sinh ác độc, lời nói ra khỏi miệng cũng cực kỳ đả thương người.
Giọng nói hắn không phát giác lớn hơn, tay cũng nâng lên, Tiểu Đào tưởng rằng hắn muốn đánh nàng, liền nghiêng đầu tránh đi.
Nhưng điều này trong mắt Tiêu Cảnh Diễm lại thành chuyện khác, hắn kéo Tiểu Đào sang.
“Hừ, ngay cả việc ta chạm vào cũng thấy ghê tởm, Lý Đại Ngưu lại có thể chạm vào, đúng không?”
“Đúng, Tiêu Cảnh Diễm, Đại Ngưu ca còn tốt hơn ngươi...”
Tiêu Cảnh Diễm cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, nghe những lời không vừa ý từ nàng, hắn trực tiếp chặn miệng nàng lại.
Tiểu Đào bị ép ngẩng đầu lên, Tiêu Cảnh Diễm hôn nàng một cách quyết liệt.
Nụ hôn trước đây đều rất ôn nhu, nhưng lần này Tiêu Cảnh Diễm hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng.
“Ưʍ...”
Cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Tiểu Đào giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Bên trong miệng cả hai đều nếm được mùi máu tanh, nguyên do là môi Tiểu Đào bị hắn cắn nứt.
Nụ hôn càng sâu...
Tiểu Đào không còn sức lực, mềm nhũn trong lòng Tiêu Cảnh Diễm, hắn mới thu sức lại.
Hắn tựa người vào nàng, nói đến bên tai nàng.
“Tặc, nhiều thật.”
“Ngươi... Ngươi vô liêm sỉ.”
Tiêu Cảnh Diễm dùng ngón tay vuốt ve môi nàng.
“Lý Đại Ngưu có biết nàng mẫm cảm như thế này không?”
Hai chữ cuối cùng, hắn cắn nhẹ vào tai nàng nói ra.
“Bốp.” một tiếng, Tiểu Đào hung hăng tát mạnh vào mặt hắn.
Ngay lập tức, nửa bên má hắn sưng đỏ, hắn nghiêng đầu không nói gì.
“Ta... ta...”
Tiểu Đào nghĩ lại có chút sợ hãi, nàng chống đỡ ngồi dậy, không ngừng lùi ra sau.
Tiêu Cảnh Diễm nhếch môi cười tự giễu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Đào, đưa tay ra nắm lấy chân nàng, kéo nàng trở lại.
“Không được!”
“Kể từ ngày hôm nay, nàng phải nhớ kỹ, ai mới là chủ tử của nàng.”
Hai bộ y phục một sáng một tối bị vứt xuống đất một cách ngổn ngang, nhưng kỳ dị ở chung một chỗ.
Chiếc yếm màu hồng phấn thêu hoa sen nằm trong đống y phục, nếu nhìn kỹ, có thể thấy vài chỗ có màu sắc đậm hơn những chỗ khác.
Phía bên trong màn lụa màu xanh đen, mười ngón tay bị ép đan vào nhau. Toàn bộ căn phòng rất yên tĩnh, khiến âm thanh khác trở nên rõ ràng hơn. Thậm chí đứng bên ngoài cửa cũng có thể nghe mấy phần âm thanh trong phòng.
Từ từ, trong phòng cũng trở lại yên lặng.
Đêm đó, Tiêu Cảnh Diễm gọi nước lần thứ bốn, sau đó mới ngừng lại.
Mùi hương trong phòng rất nồng đậm, bọn thị nữ thay nước mặt đều đỏ lên, không dám nhìn nhiều, chỉ thầm tò mò người trên giường được công tử sủng hạnh là ai, đúng thật là có phúc khí.
Thậm chí, thân thể của nàng cũng được công tử tự tay lau rửa, đủ thấy công tử sủng ái nàng đến mức nào.
Các tỳ nữ đều đang nghĩ, ngày mai bọn họ có thể sẽ nghên đón tiểu thϊếp đầu tiên của công tử.
Nhưng sáng hôm sau, vị này vốn dĩ phải trở thành một nửa chủ nhân, lại bị công tử phạt thành tỳ nữ thấp kém nhất trong phủ Hầu.
Nghe nói vị này rất thảm, đã ký kết ước chết với Hầu phủ.
Một nữ tử có thân phận thấp kém như vậy, công tử muốn dùng thì dùng, chẳng lẽ còn ảo tưởng muốn quấn lấy công tử sao? Thật nực cười.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Đào trở thành trò cười của cả phủ, thậm chí có vài thị nữ đem lòng thích Tiêu Cảnh Diễm, ghen tị nàng cùng Tiêu Cảnh Diễm một đêm xuân phong, thường xuyên đối nghịch với nàng.
Nhưng việc đó, Tiểu Đào không buồn quan tâm, có thể tránh xa Tiêu Cảnh Diễm, là nàng đã thấy vui rồi.
Như vậy, đối với nàng và hắn đều tốt.
Nàng nghĩ, nàng đối với hắn luôn là cảm kích nhiều hơn yêu thích. Đời trước, hắn cho nàng một đời bình yên, cũng trói buộc nàng cả một đời. Mà đời này, nàng vẫn cảm kích hắn, hắn vẫn muốn có được thân thể nàng, bây giờ, nàng đã cho hắn.
Từ đây về sau, hai người bọn họ không còn nợ nhau, nàng cũng muốn tự do sống hết một đời.