Chương 6: Tiệc chia tay và công việc mới
Tối hôm đó, hai anh em cứ trằn trọc về những chuyện vừa trải qua, cái cảm giác người nó rã rời ra vì mệt mà không thể nào nhắm mắt được thật khó tả. Hai anh em chỉ mong qua nốt đêm nay để ngày mai trở về. Tạm biệt DakR"lấp, tạm biệt rừng café, tạm biệt những hơi thở của núi rừng Tây Nguyên, tạm biệt cả những trải nghiệm đầu đời thật đáng nhớ mà cũng thật đáng quên.Sáng 5h hai anh em dậy chuẩn bị sớm để trở ra bến xe Gia Nghĩa cho kịp chuyến về Nha Trang. Vừa lên xe cái là ngủ thϊếp đi vì mệt, đêm qua 2 anh em chẳng ông nào ngủ được. Đến Ban Mê xe dừng lại cho mọi người nghỉ ăn cơm. Cơm nước xong xuôi tranh thủ mua ít đồ Tây Nguyên về làm quà vì nghe mọi người nói sầu riêng với bơ trên này trồng trên đất ba dan ngon hơn ở Khánh Hòa. Ngon hơn chả biết nhưng thấy giá là đắt gấp đôi sầu riêng Khánh Vĩnh rồi.
Chắc tại mình không biết trả giá. Xe đi về đến giáp Khánh Hòa phải đi qua cái đèo Phượng Hoàng. Cái đèo này cũng ngoằn nghoèo ngang với đèo Ngoạn Mục ở Ninh Thuận. Ông nào mà phượt thì phải phượt cỡ mấy cái đèo này trở lên nó mới thú. Sẵn luôn nói về phượt , theo kinh nghiệm của mình, muốn trải nghiệm những cung đường đẹp nhất thì các bạn nên đi dọc khu biển miền trung, bắt đầu từ Vũng Tàu ra đến Phú Yên ấy. Có vô số cung đường, địa điểm cho các bạn khám phá, check in phải nói cứ như thiên đường luôn. ( toàn ảnh mình chụp khi đi chơi hoặc đi làm qua đây )
Về đến Nha Trang cảm giác nó nhẹ nhõm hẳn người. Cũng là không khí thoáng đãng giống trên Daknong nhưng ở Nha Trang nó riêng biệt lắm. Gió biển mát lịm kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào trên những bờ cái trắng trải dài mới đáng để con người ta hưởng thụ. Nhớ lại ngày ấy mới vào Nha Trang, mỗi chiều đi làm về hay bữa nào cuối tuần, mình đều ra bãi biển nằm phơi da trên cát dưới nắng bình minh.Để rồi hôm sau da lưng nó đen kít hết cmn lại.( tranh thủ PR cho Nha Trang tý ). Ở lâu cũng cảm thấy yêu vùng đất , con người và khí hậu nơi này, tất cả đều hiền hòa, đẹp đẽ. Chắc cũng có lẽ tại mình thích biển.( Quê mình ở Thái Bình cũng có biển Đồng Châu, Cồn Vành, thời sinh viên, mỗi lần nghỉ hè về quê đều tranh thủ ra đó tắm biển mới đã. )
Tranh thủ về nhà nghỉ ngơi một hôm rồi hôm sau lên lại công ty. Tay bắt mặt mừng với anh em như vừa từ cõi chết trở về. Nhưng tuyệt nhiên mấy chuyện kia 2 anh em không hé nửa lời. Các bạn phải trải qua thật rồi mới thấy để mở lời ra kể lại mới thấy nó khó thế nào. Phần vì vẫn sợ, phần vì ngại rằng nói ra mọi người lại cười ( và tất nhiên mọi người sẽ cười vì đã trải qua đéo đâu mà biết ). Do chuyện đó xảy ra cách đây vài năm rồi nên bây giờ, khi đã chuyển cơ quan, đang trong một công việc khác, một cương vị khác thì mình mới bình tĩnh mà biên lại cho các bạn đọc .
Làm ở công ty cũ thêm vài tháng nữa rồi thì mình chuyển công tác. Chia tay cơ quan cũ với anh em bằng quả vịt 4 món do tự tay mình làm ( hôm ấy không ra nhà hàng vì mấy người Nam trong cơ quan nói thích ăn món tiết canh đánh theo kiểu miền Bắc, trong Nam toàn chơi tiết canh không đông) , và cũng bồi hồi, bứt rứt lắm. Cùng mọi người trải qua bao nhiêu buồn vui trong công việc, cũng là nơi đầu tiên khi ra trường mà mình rèn luyện nên không tránh khỏi cảm xúc trào dâng.
Công việc mới đúng với chuyên ngành của mình hơn, quản lý nhà nước về các dự án thủy lợi của các tỉnh Nam Trung Bộ . Vì nó đúng chuyên ngành Thủy Lợi nên cũng phải đi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, rừng rú nhiều hơn.
Tháng đầu tiên để mình làm quen với công viêc mới, với tác phong mới.
Tháng thứ hai, sếp gọi xuống phòng, nói tuần sau nhận công tác tại 1 công trình ở Ninh Thuận.
Và mảnh đất Ninh Thuận, đất dữ hay lành đây?, Anh em hóng chap sau.