Chương 4: Đừng chết ở DakR’lap
Thôi, phần này quay trở lại chuyện chính. Chuyện 2 ông kia ở Srepok sau cái vụ ma xó nó trêu thì cũng còn vài chuyện lạ lùng nữa. Tôi sẽ biên trong một chap khác.Tiếp tục câu chuyện đang ở Kiến Đức, sau khi nghe anh Bi kể chuyện lạ ở Srepok, tôi cũng kể cho anh câu chuyện của mình hồi sinh viên. Hai anh em nhìn nhau ngán ngẩm cho chuyến đi thực địa đéo có gì là thú vị nữa sắp tới.
Cái nhà nghỉ hai anh em ở là ở thị trấn Kiến Đức. Muốn đi hiện trường thì phải chạy xe từ Kiến Đức xuôi xuống. gần cuối huyện DakR"lap. Sáng hôm sau hai anh em dậy vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ đi ăn sang, đợi ông bên thi công lên đó dẫn đi ra hiện trường. Thực ra tuyến đường dây điện này nối từ nhà máy thủy điện ra trạm biến áp của huyện DakR"lap đã hoàn thành cách đây 1 năm rồi. Công việc của hai anh em là kiểm tra lại điện trở của dây tiếp địa xem có đạt chất lượng không thôi.
Đo tiếp địa của 40 cái trụ điện, chiều dài tuyến khoảng 30km. Cái trụ điện này nó là trụ điện cao thế chứ không phải mấy cái cột điện các bạn hay nhìn ở khu dân cư đâu. Ngày đầu 2 đứa đo 15 cái cuối tuyến nối từ trạm biến áp về ngược bên trong. Khu này ở bên ngoài đường lớn với vào mấy cái xã toàn người Kinh và người Bắc vào làm kinh tế mới thôi. Khoảng 17 cái tiếp theo là vào trong bản của mấy người dân tộc. Khu này chủ yếu toàn người dân tộc, vị trí đo chủ yếu trong rừng café, sầu riêng, bơ, chanh dây.
Ngày thứ 2, hai anh em đang đi đến quá trưa mà chưa xong công việc để nghỉ ăn cơm. Mình kêu anh Bi, nghỉ tý đã chứ nắng vỡ cmn mặt thế này mà cứ cố thế này thì chắc anh em mình bỏ mạng ở đây mất, Đm chạy như ngựa vào rừng café của người dân tộc, có những cái vườn nó bạt cmn ngàn, café lắm thế này bảo sao dân tộc mà hay đi oto. Có những chỗ chui vào, ngồi đo 1 lúc rồi muỗi nó đốt cho chi chít mất cả lít máu.
Ông bi lúc đó cũng đói rã rời ra rồi, ông thi công thì cố giục hai đứa xong việc để cho nó hoàn thành sớm còn lấy nốt tiền của chủ đầu tư. Mà phải nói ông này khỏe, đúng là dân lao động. Ổng chạy từ sáng liên tục, liên tục thế mà đến giờ vẫn không có biểu hiện gì là mệt.
Ổng kêu 2 đứa ngồi nghỉ, để anh chạy sang vườn này, tý có đồ cho 2 đứa ăn đỡ. Ngồi đợi 15 phút thì ổng về xách theo cái túi. Ra là ổng vào vườn của dân tộc, hái ít bơ trứng với chanh dây chín mọng, lúc đó đang đói nữa, đúng là nhà nghèo vớ được chiếu manh, đang cơn khát nước gặp anh đái đường . Nói chung đi cùng với một ông thi công nữa, do ổng làm thi công ở đây 5 năm trời nên vị trí từng cái trụ điện, từng ngóc ngách ổng nắm được hết.
Đo xong tiến độ ngày hôm nay khoảng 4h chiều. Trở về thị trấn kiến đức tắm rửa nghỉ ngơi đến 6h thì ông thi công gọi 2 anh em đi ăn lẩu bò, dê gì ở gần quán thịt chó hôm trước ấy. Nói chung ăn cho nó có mùi vậy thôi chứ đồ ăn cũng dở tệ, 3 đứa quất hết chai 750ml rượu Daknong thì về. Đêm ở đây thì chả có cái gì thú vị cả. Cũng vài tụ điểm ăn chơi hát hò nhưng chắc không bằng được một góc Nha Trang.
Ngày cuối cùng, hai anh em đo tuyến chốt, là tuyến từ nhà máy thủy điện nối ra. Tuyến này khoảng 8 cái nhưng vất vả gấp chục lần mấy cái trụ hồi trước, vị trí đo khó khăn chứ không nằm ở ngoài đường như tuyến đầu.
Những cái trụ điện tuyến này người ta bố trí trên những dốc núi dựng đứng, hay có những cái ở tận trên đỉnh đồi. Thời sinh viên, cái hồi đi thực tập địa chất ở Đồng Mỏ hay đi phượt ở Tam Đảo leo cỡ trăm mét thôi là phờ râu dê mẹ rồi. Đằng này đi làm, có những vị trí không đi xe máy được, mà phải để dưới chân núi, rồi trèo qua 3, 4 cái đỉnh đồi nữa mới đến được vị trí điểm đo.Kể ra ngày xưa trường Thủy Lợi mình nên đào tạo thêm cái môn trèo núi ở giáo dục thể chất, toàn đào tạo cầu lông với bóng chuyền làm gì không biết ( tớ bị trượt cầu lông 2 lần ).
Nghe ông thi công kể ngày xưa các ông ấy phải bê từng cục gạch, bê từng bao xi măng, từng thanh giằng với cột của trụ điện mới hoàn thành 1 cái trụ, thế mới thấm kiếm được ra đồng tiền thật không đơn giản chút nào, nhất là đối với những người lao động chân tay.
Đến cái trụ thứ 4 trong tuyến này thì trời cũng lẩm xẩm tối. Vậy là kế hoạch đo 8 trụ trong ngày nay bị phá sản, lại phải ở thêm 1 ngày mai nữa. Cái trụ này đúng là cái trụ xương nhất trong mấy ngày. Để tả qua một tý. Các ông đi vào tuyến đường thi công để vào nhà máy ấy.
Đường này ngày xưa thiết kế nó dạng như kiểu đường xe đôi quả núi ra để làm đường cho thuận tiện với cả kinh tế chứ không phải đi đường vòng. Sau đó dựng xe ở lề đường này, trèo lên 1 cái vách núi dựng đứng mà đéo có bậc đi, vừa leo vừa bám chặt vào mấy cây cỏ dại mọc xung quanh để nó khỏi trượt chân. Ông thi công leo trước, tôi leo sau, a bi leo cuối cùng. Lên đến nơi là cả một kỳ tích. Trên đó là một mặt bằng rộng đổ bê tông khoảng 40 m2.
Xây mỗi cái trụ điện rồi lại là vách núi. Hai anh em tranh thủ check in các kiểu rồi tiến hành đo. Ở một góc trong mặt bằng đấy là một cái miếu thờ nhỏ nhỏ. Ông thi công tranh thủ thắp nén hương với đốt ít giấy tiền mang theo từ hồi sáng. Thấy sự lạ nên tôi mới hỏi. Ổng kể bằng một cái giọng từng trải, lầm rầm trong cái không khí âm u xâm xẩm tối của đất trời Tây Nguyên, phả trong gió mùi nhang trầm thơm thoang thoảng.
Câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm rồi, trời Tây Nguyên thì mưa thì mưa rả rich ,khi anh em thi công đang cố gắng lắp dựng nốt thanh giằng cuối cùng của cái trụ điện này, cả đội công nhân đang cần mẫn mỗi người một việc mong sao cho sớm hoàn thành. Mỗi cái trụ dựng lên là bao nhiêu công sức, mồ hôi của người lao động, hôm đó thì được tính bằng cả xương máu nữa. Người mà được thờ ở cái ban nhỏ ở góc kia là anh Thái, quê ở NĐ, ngày ấy anh theo đội vào đây làm cũng được 4 năm rồi. Chịu vất vả, cực nhọc để mong đến cuối tháng có ít tiền gửi về cho gia đình ở quê.
Hôm ấy anh Thái với 2 người nữa ( trong đó có ông thi công tên là N ) được phân công trèo lên để lắp ốc vít bu lông nốt mấy thanh giằng của cái trụ. Cái trụ đó phải cao cỡ 40m, ổng kể trèo lên trên đỉnh trụ thì mới thấy được núi rừng nó bạt cmn ngàn như thế nào, nhìn được vào tận trong nhà máy thủy điện nữa cơ. Trời thì mưa, cũng lẩm xẩm tối như bây giờ, trèo lên cao nên gió nó còn lạnh nữa.
Cũng định bụng nghỉ để sang mai làm nhưng ông đội trưởng động viên anh em cố hoàn thành nốt để ngày mai anh em nghỉ một hôm ra thị trấn ăn chơi bữa. Thôi thì anh em cũng bảo nhau cùng cố gắng. 3 người nhận việc trèo lên để lắp ốc vít, trong khi đó thì mấy người ở dưới chuyền nhau cái thanh giằng chuyển lên trên. Đang làm, tự nhiên ông Thái kêu : thế đéo nào góc rừng kia cứ có người nhìn em anh N ạ.
Mấy người quay sang góc đó thì chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy cây rừng âm u thôi. Vậy mà thế nào ông Thái cứ khẳng định là có người nhìn ở góc đó. Ông N trêu : Chắc tại hôm qua mất mấy con chốt nên giờ tinh thần không ổn định chứ đéo gì ông tướng.
Anh em lại cười xòa với nhau làm tiếp.
Đột nhiên ông Thái kêu lên : Cái điz gì thế này, đm mày, cái loz gì đây, anh N ơi, anh em ơi, nó đang cứa đứt dây của em.
Mọi người nhìn sang vị trí của ông Thái thì ông nào cũng hãi cmn hùng. Mặc dù chẳng có cái gì nhưng dây bảo hiểm của ông Thái cứ đang đứt ra dần dần từng sợi một như có ai đang cắt.( cái dây mà mấy ông thợ điện hay dùng để buộc vào người rồi đeo vào cột khi trèo cao ấy )
Ông N với mấy anh em kêu bám chặt vào cột điện, đoạn đưa tay ra với cho ông Thái bám vào. Nhưng không kịp nữa rồi. Ông Thái đang bám chặt vào trụ thì rời ra như có ai đang đẩy tay, chỉ kịp thét lên : Ôi cái đm, chết cm em rồi, nó đẩy em. Sau đó ông Thái rơi xuống cái vực sâu hoắm ấy.
Cả đội công nhân toán loạn, mấy ông ở trên cao chẳng ai bảo ai, tụt hết xuống đất. Rồi cả đêm đó, anh em men theo cái vực xuống tận con suối dưới sâu mới tìm thấy xác anh Thái. Cả người ổng tả tơi như vừa bị cho vào trong máy tuốt lúa. Vách núi với cành cây nó quật cho người anh nhão hết cả ra. Xương cốt gãy hết. Cũng may là anh em tìm thấy xác anh ngay đêm đó, chứ ở giữa rừng núi bát ngàn thế này mà gọi cứu hộ chắc còn lâu mới đến được.
Kết luận rằng tai nạn lao động, dây bảo hiểm không đạt chất lượng, lẽ ra cái đơn vị chủ quản của đội thi công này bị điều tra nhưng do ông giám đốc quen biết, với cả hôm đó, dù chẳng nói ra nhưng anh em nào cũng hiều cái nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh Thái đâu phải tại cái dây không đạt chất lượng. Lại thêm một câu chuyện nữa làm người ta càng tin hơn đang có một thế lực vô hình nào đó tồn tại gần cái đội công nhân này, có thể là ma rừng.
Tôi với anh bi lúc đó cũng run cmn rồi, nhưng đi cùng với anh thi công từng trải thì cũng đỡ sợ phần nào. Đoạn hai anh em ra cái ban thờ nhỏ đó thắp nén nhang, chia sẻ chút hơi ấm dương gian cho anh Thái, anh đi oan uổng quá. Dẫu vẫn biết cái nghề là cái nghiệp. Đo xong trụ đó thì anh em lên xe đi về, đi đường rừng mất khoảng 30km mới ra được thị trần. Hai anh em lặng im, ai cũng bồi hồi xen lẫn ớn lạnh về câu chuyện ông N vừa kể ra, mà không biết rằng chính ngày hôm sau, chuyện tương tự lại xảy ra với chính 2 đứa.