Chương 16: Giấc mơ của thằng Quang
Trời mùa đông tối đen như mực. Chỉ có ánh điện vàng leo lét ngoài hiên nhà ông Hiệp thắp để đợi ổng về.Nằm đợi ông Hiệp tới hơn 12h vẫn không thấy về, lúc nãy bảo đi lấy hàng cho ông già tý thôi mà mất dấu 2 tiếng đồng hồ. Sợ ổng vừa uống rượu xong mà đi ra ngoài trời lạnh, đường miền núi thì tối như mực ấy, bốc máy lên gọi điện. Ra là cái xe chở hàng từ Tân Thanh nó bị trục trặc. Tội ổng đợi 2 tiếng đồng hồ trời lạnh ngoài đường. Kêu anh em cứ ngủ trước, tý ổng về.
Phòng bọn tôi nằm là cái phòng bên ngoài nhà ông Hiệp. Cái phản kê ở 1 góc trong nhà cạnh cừa ra vào thừa cho 5 thằng nằm. Tôi với thằng Quang nằm trong cạnh tường, 3 thằng kia nằm phía ngoài. Nhìn thẳng vào trong là lối đi vào trong buồng, kế bên cạnh cái cửa buồng là bàn thờ gia tiên to đùng với 1 cái bàn thờ bé bé bên cạnh, tách hẳn ra với bên gia tiên, nằm lui xuống dưới một tý.
Trên này lạ thật, chả phải ngày gì mà đèn trên ban thờ cứ bật nhấp nháy sáng trưng. Bên trong là phòng anh Hòa nằm trong đó và đường đi ra chỗ nhà vệ sinh với bể nước. Cái cửa đi vào phòng anh Hòa là cái giống cửa gỗ lim nặng trịch, lâu ngày không tra dầu, màu xanh lá, mở ra đóng vào kêu kèn kẹt.
Bố khỉ cái giống rượu ngô. Uống thì cứ thơm phức mà giờ ngấm kinh. Ruột gan cứ nóng cồn cào như lửa đốt. Bỏ chăn ra thì lạnh, đắp vào thì cứ nóng hầm hập. Cứ nằm trằn trọc miết không ngủ được, phần vì ngấm rượu, phần vì lạ nhà. 3 ông kia thì ngủ như chó con no sữa từ lúc nãy.
Thằng Quang hình như cũng không ngủ được, thấy nằm cạnh mà cứ cựa cựa nãy giờ. Quay sang hỏi nó : Không ngủ được à ?
5s không thấy trả lời. Thằng này mọi ngày thấy lắm mồm lắm, chưa thấy mặt đã thấy miệng, người khác chưa hỏi mà đã trả lời xong. Không biết ông tướng nay giận dỗi gì ai.
5s nữa lại thấy cựa cựa. Thấy lạ, tôi mới quay sang. Ánh đèn vàng leo lét ngoài hiên chiếu vào không đủ rõ để có thể nhìn rõ vật xung quanh.
Một tay tôi lay lay tay thằng Quang, một tay bật cái đèn pin điện thoại xem thằng này còn ngủ hay thức. Đột nhiên, tay chân thằng Quang như cứng đơ lại, cứ như thể đang gồng lên để chống lại cái gì đó.Lấy đèn điện thoại chiếu vào mặt nó. Ôi vãi, ông tướng đang mơ ngủ. Mồm nó ú ớ không thành tiếng.
Các ông cứ nghĩ cái cảm giác nằm cạnh cái người người ta mơ ngủ ấy, mồm cứ ú ớ không rõ lời, cảm giác nó rờn rợn. Thôi gọi nó dậy cho lành. Lay lay tay nó mấy lần mà nó không tỉnh. Mà cả người nó gồng lên cứng ngắc à. Dùng biện pháp mạnh, giơ thẳng cánh tát nghe cái bốp vào mặt cho nó tỉnh.
Đột nhiên, mắt nó mở to, trợn ngược toàn thấy lòng trắng, mồm mấp máy ú ớ. Bất giác nghĩ ánh mắt này hình như gặp rồi, quen lắm. Đúng rồi, ánh mắt của ông Hòa khi tôi nhắc đến chuyện vợ con. Không trệch đi đâu được. Rùng mình, tát bồi thêm hai phát nữa. Ông tướng như chợt tỉnh. Ánh mắt đỡ sợ hơn.
Như chưa định thần được, nó mở mắt nhìn tôi mất 3s. Kiểu như vừa ý thức được là giờ mới tỉnh ấy. Trông ánh mắt nó dại dại như chứa đựng vừa trải qua điều gì khủng khϊếp lắm ấy. Nó đảo mắt nhìn lên khu chỗ cửa buồng anh Hòa đang nằm. Rồi trùm kín chăn lại.
Tôi hỏi : Sao thế, ngủ mơ đéo gì mà khϊếp thế, bóng đè hả ?
Giọng nó run run, hạ volume như không muốn thấy ai nghe, chỉ đủ để tôi với nó nói chuyện được.
– Đéo phải, tao thấy thật lắm, chỉ loanh quanh đây thôi.
ĐM, " chỉ loanh quanh đây thôi " là như đéo nào, chả nhẽ trong giấc mơ nó thấy cái gì đó loanh quanh đây thôi.
Tôi thắc mắc theo mức âm lượng nhỏ nhất : Là như nào?. Nói kỹ ra xem nào !
Thằng Quang chối : thôi thôi, đéo nói nữa, để sáng mai tao kể cho, đéo phải bóng đè bình thường.
Nghĩ bụng chả nhẽ thằng này nó dọa mình. Nhưng có gì đấy sai sai, giữa cái đêm khuya vắng như này, thằng ôn này bình thường nó rát lắm, chả nhẽ nay lại có hứng kể chuyện dọa mình. Cố lôi cái chăn khỏi mặt nó ra, tôi hướng mắt sang nó : Đm, kể kỹ xem nào.
Tôi cố kéo cái chăn ra khỏi mặt nó. Nhưng vừa giằng cái chăn ra khỏi, thì mắt ông tướng lại mở to, không phải kiểu trợn ngược, mà giống kiểu đang chứng kiến cái gì khủng khϊếp lắm.
Mồm nó há ra, mắt hướng về cái cửa phòng anh Hòa. Theo phản xạ tôi cũng hướng theo ánh mắt nó. Ôi cái đệch, khoảng cách chỉ khoảng 7m, cái cửa phòng anh Hòa từ từ mở ra, chầm chậm, chầm chậm, đúng kiểu lâu ngày không tra dầu mỡ : Ke"ttttttttttttttttttttt, kẹt kẹt kẹt kẹt. Đúng kiểu như thế.
Sau đó, trong phòng anh Hòa bước ra bóng một người con gái, đầu quấn cái khăn trắng, tóc không búi, thả xõa che kín mặt, cái quẩn kiểu như váy ấy, bước đi từ cửa phòng anh Hòa, hướng đi ra cái cửa chính cạnh cái phản bọn tôi đang nằm.
Tôi nghĩ bụng bảo chiều giờ nhậu làm gì có đàn bà con gái nào trong nhà này. Hay là vợ anh Hòa. Chả nhẽ nhà có khách mà bả không ra chào.
Tự nhiên tôi buột miệng, bụng cứ nghĩ vợ ông Hòa, mồm thốt lên : : Em chào chị ạ.
( thề luôn đấy là câu nói ngu nhất đời tôi, câu nói không liên quan gì đến hoàn cảnh lúc ấy, kiểu như ném cứt vào hội nghị )
Để yên thì cái bóng người ấy đang hướng thẳng, câu nói của tôi lúc ấy hình như gây ra một sự chú ý nhẹ. Mà đéo phải nhẹ đâu, một sự chú ý nặng.
Cái bóng ấy xoay người, đầu hướng về phía cái phản chúng tôi đang nằm.
Ôi đm, lạnh toát hết cả người. 5s trôi qua, thằng Quang thì như bất động ấy. Mồm cứ há hốc ra.
Cái bóng chuyển hướng, lướt đi tà tà, không gây ra một tiếng động nào cả. Di chuyển đến cái cửa sổ giữa nhà thì biến mất.
Thêm 5s nữa để hoàn hồn. Tất cả chỉ diễn ra chừng không đầy một phút. Định thần lại, 2 thằng chui mải vào chăn. Ghé tai tôi, giọng thằng Quang nhỏ nhỏ, run run : Đm, khi nãy mơ, tao thấy nó bước từ cái ban thờ nhỏ kia xuống cơ.