Nữ Phụ Mạt Thế, Các Lão Đại Đều Cưng Sủng Ta

Chương 6

Tô Tiểu Mạt thầm hỏi: "Hệ thống, tôi có thể theo đuổi Tô Diệp trước không?"

Nhìn Tô Diệp có vẻ rất tốt tính, hẳn là rất dễ theo đuổi nhỉ?

Tô Tiểu Mạt thà tích lũy thiện cảm với Tô Diệp còn hơn là tiếp xúc quá nhiều với Bạch Sâm Dữ.

"Hiện tại Tô Diệp đang ở trạng thái khóa tuyến, không thể theo đuổi." Hệ thống nói một cách đê tiện.

"Vậy hiện tại tôi có thể theo đuổi ai?"

"Bạch Sâm Dữ."

"Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, hiện tại Bạch Sâm Dữ có thiện cảm với tôi bao nhiêu." Cô biết chắc chắn là rất thấp, nhưng vẫn rất tò mò.

Sau khi nói "0", dù Tô Tiểu Mạt có hỏi gì trong lòng thì hệ thống cũng không nói gì nữa.

Lúc này, đôi mắt đen láy của Tô Diệp đang nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Cô định ở lại đây sao? Sắp sáng rồi." Tô Diệp nhắc nhở cô.

Đây là thế giới lấy việc yêu đương làm chủ đạo, bối cảnh về tang thi cũng không biếи ŧɦái như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bình thường, chỉ cần vượt qua đêm an toàn thì ban ngày sẽ có mười tiếng an toàn.

Trong khoảng thời gian này, sẽ không bị tang thi tấn công.

Mà ở trong l*иg cả một đêm, Tô Tiểu Mạt mệt mỏi rã rời, bây giờ không muốn nghĩ gì khác, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.

Trước khi nghỉ ngơi, cô còn một việc phải làm.

"Phó đội trưởng Tô, anh có thể cho tôi chút thời gian không?" Tô Tiểu Mạt cẩn thận hỏi.

"Còn chuyện gì sao?" Tô Diệp kiên nhẫn hỏi.

"Tôi muốn chôn cất bạn tôi trước." Tô Tiểu Mạt lại lén nhìn Hiểu Lệ một cái.

Cô chưa từng thấy nữ chính nào thảm đến vậy, còn chưa kịp ra sân đã bị tang thi đập chết.

Đồng thời, Tô Tiểu Mạt cũng muốn xác nhận một chút, xem Tô Diệp có quen Hiểu Lệ không.

Tô Diệp nhìn theo ánh mắt của Tô Tiểu Mạt, từ từ dừng lại trên người cô gái mặc váy đỏ.

Hắn thở dài đầy tiếc nuối, rồi nói: "Để tôi giúp cô."

Với sự giúp đỡ của Tô Diệp, Tô Tiểu Mạt đã bí mật chôn cất Hiểu Lệ.

Cô vốn định dựng một tấm bia cho Hiểu Lệ, nhưng bị Tô Diệp ngăn lại.

"Có quá nhiều người chết ở gần đây, mùi máu tanh nồng nặc, xác chết có thể bị tang thi đào lên ăn bất cứ lúc nào, cô có dựng bia cũng vô dụng."

"Không còn cách nào khác sao?" Đôi mắt to đẹp của cô gái lộ ra vẻ sợ hãi.

Tô Diệp lắc đầu: "Không có cách nào, cô có thể giúp cô ấy bị đào muộn thêm chút nữa đã là rất khó khăn rồi, đi thôi.”

Tô Tiểu Mạt đứng trước nấm mồ nhỏ, lặng lẽ rơi nước mắt.