Tiếng đập cửa vang lên, Trầm Ngạn Khanh hít một hơi thật mạnh, mũi tràn ngập mùi của nàng, cất giọng: “Vào đi.”
Phượng Nhã bưng một bộ quần áo mới tinh, còn có thêm một chén thuốc bốc hơi nóng, “Cung chủ, Hoàng cô nương nói, thuốc này uống nóng mới tốt.”
Vừa nghe ngửi mùi liền biết đắng không chịu nổi, Trầm Ngạn Khanh nhíu mày gật đầu, “Được rồi, ta đã biết, buổi sáng ngươi cùng Phượng Ngọc về cung một chuyến, lấy chút đồ dùng hàng ngày.” Thời gian sắp tới, bọn họ sẽ an cư ở đây.
”Nô tỳ tuân lệnh.” Phượng Nhã hành lễ, vụиɠ ŧяộʍ nhìn chăm chú lên giường, vừa vặn bị cung chủ nhà mình nhìn trừng trừng, sợ tới mức nàng ta lập tức rụt đầu.
Trầm Ngạn Khanh hừ một tiếng, Phượng Nhã tự giác cáo lui, cầu nguyện, chủ nhân, ngài sớm tỉnh lại đi, bọn nô tỳ muốn sớm được núp dưới sự bảo vệ của ngài.
Trầm Ngạn Khanh chưa từng chăm sóc người khác, nhưng đối với nàng, làm việc gì cũng khiến hắn vui vẻ chịu đựng, trong đó lại có thể cảm nhận được rất nhiều vui sướиɠ, lót thêm gối đầu, bưng thuốc đút nàng uống, ngặt nỗi nàng chết sống nuốt không trôi, khốn khổ khiến khuôn mặt cũng nhíu lại.
Nhẵn nhịn giúp nàng lau miệng, “Sợ nàng đau, sợ nàng khổ, không ngoan tìm đau tìm khổ cũng là nàng, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?”
Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mũi nàng, giọng điệu vô cùng yêu chìu thương tiếc, tự mình uống trước một ngụm, từ nhỏ hắn đã uống không ít thuốc, chút đắng ấy với hắn mà nói thật không tính là gì.
Hô hấp của Lý Minh Kỳ bị chặn, đành phải há mồm, môi đỏ mọng vừa mở, một nụ hôn đắng chát liền hạ xuống, đắng khiến nàng muốn khóc, nhưng nàng không có sức lực, chỉ có thể mặc người khi dễ.
Bón hết một chén thuốc, mặt nàng cũng nhăn nhúm, cái lưỡi Đinh Hương không ngừng đẩy người xâm lấn ra ngoài, ngặt nỗi sức mạnh của địch và ta căn bản không ngang hàng.
Trầm Ngạn Khanh liếʍ liếʍ nước thuốc tràn khỏi môi nàng, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau mặt nàng, cười nói: “Ngoan, ta chịu đắng cùng nàng.”
Đợi mọi thứ thu dọn xong, hắn cũng nằm xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng khôi phục đan điền đã khô cạn.
Lý Minh Kỳ vừa ngủ liền ngủ ba ngày ba đêm, trong thời gian đó, Trầm Ngạn Khanh liên tục chăm sóc không để người khác thay, hết thảy đều tự thân tự lực.
Trọng Thất Lâu cả ngày thích thú ôm đứa nhỏ, Trầm Ninh Ninh hoàn toàn ưa thích, nhìn ai cũng đều cười thấy mi không thấy mắt, chỉ vào lúc bú sữa mới có thể nhăn mặt, nửa ngày không thỏa hiệp, vô cùng mâu thuẫn.
Hoàng Doanh Doanh cũng thực bất đắc dĩ, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể bảo vυ' nuôi nặn sữa đun nóng sau đó đút cho bé uống.
Theo nàng ta phân tích, tiểu Trầm công tử theo bản năng bài xích cơ thể không phải của mẹ nuôi nấng, nếu đặt bé bên cạnh mẫu thân, khẳng định sẽ tự mình bò lên.
Trọng Thất Lâu thí nghiệm một lần, thừa dịp cha của bé ra ngoài, đặt Trầm Ninh vào bên người Lý Minh Kỳ.
Trầm Ninh Ninh chỉ sửng sốt trong chốc lát, dứt khoát mang theo chút lấy lòng thân mật nhích lên, đáng tiếc không đợi bé dụi tới, đã bị cha bé lạnh mặt quăng khỏi phòng.
Trong ba ngày kể từ khi chào đời đây là lần đầu tiên Trầm Ninh Ninh gào khóc, khóc không kịp thở, tay chân vung vẫy lung tung, dùng sức rướn vào phòng.
Trầm Ngạn Khanh giận trừng mắt liếc một cái, thuận tay đóng cửa khóa lại, liền mạch lưu loát.
Hoàng Doanh Doanh phì một tiếng nở nụ cười, “Trầm cung chủ đang ghen tị sao? Sắc mặt cũng thay đổi.”
Trọng Thất Lâu luống cuống tay chân dỗ đứa nhỏ, đáng tiếc lúc này Trầm Ninh Ninh không cho ông dỗ, tận lực gào khóc, quả như ma âm xuyên vào tai.
Lý Minh Kỳ luôn nằm mơ, điều u mê gì cũng đều mơ thấy, mơ thấy cuối cùng nàng cũng gặp được một đứa bé mặt ngọc da phấn, ngậm ngón tay gọi nàng là mẹ. Vẻ mặt kia vô cùng uất ức đáng thương, không ngừng lên án phụ thân khi dễ bé. Nàng nhìn mà lòng mềm thành một vũng nước, vừa muốn ôm lấy đứa nhỏ dỗ dành, thằng bé đã chạy xa rồi.
Vừa chạy vừa hô, mẫu thân, mẫu thân, con thích mẹ nhất, mẹ mau đuổi theo con đi.
Đứa bé chạy rất hí hửng, cuối cùng sẫy chân, đầu gối khuỷu tay đều bị trầy, bé bĩu môi, oa một tiếng òa khóc.
Ôi trời, Lý Minh Kỳ đau lòng, đau lòng chạy tới xem đứa bé, nhưng cả người nàng không có sức lực, không làm sao chạy được, sốt ruột, người đổ đầy mồ hôi nóng, cũng không biết hai tay nắm được cái gì đó, mở mạnh mắt.
Ánh mặt trời thực ấm, thứ ánh sáng làm đau mắt của nàng, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mới thoáng dễ chịu hơn một chút.
Trầm Ngạn Khanh suýt nữa quá vui mà bật khóc, mắt đỏ hồng mạnh mẽ ôm lấy nàng, “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, rốt cục nàng cũng tỉnh rồi.”
Lý Minh Kỳ cứng ngắc một chút, tiếp theo ôm chầm lấy hắn, “Tướng công, thϊếp đây rồi.”
Bốn mắt nhìn nhau, ngàn câu vạn chữ cũng không thốt nổi thành lời.
”Tướng công, chàng quá lôi thôi rồi.” Lý Minh Kỳ ôm lấy gương mặt gầy yếu của hắn, mấy ngày không gặp mà như xa cách hai đời, “Thϊếp nhớ chàng.”
Trầm Ngạn Khanh dùng râu trên cằm cạ lên mặt nàng, “Cho dù xấu cũng là vì nàng, nàng dám ghét bỏ thử xem, vi phu sẽ dùng gia pháp hầu hạ.”
Lý Minh Kỳ bị hắn náo loạn đau nhột, đau đớn trong lúc ngủ mơ dĩ nhiên đã không còn, chỉ vô cùng mệt mỏi, vỗ vai lưng hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, “Ngạn Khanh, đừng sợ, thϊếp đây rồi, sẽ luôn ở cạnh chàng.”
”Ừm.” Trầm Ngạn Khanh nằm xuống bên giường, ôm chặt thân thể nàng, dịu dàng hỏi: “Kỳ Kỳ, còn đau không?”
”Thật sự hết đau rồi.” Chớp mắt, nàng nghe thấy đứa bé đang khóc, thì ra không phải nàng nằm mơ.
Trầm Ngạn Khanh nhìn vẻ mặt khát vọng của nàng, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì chứ, “Muốn nhìn thấy thằng bé?”
Muốn nhìn con là thật, nhiều hơn vẫn là lo lắng cho thân thể hắn, vuốt gương mặt gầy yếu của hắn, trong mắt tràn đầy không nỡ, “Mấy ngày nay chàng không nghỉ ngơi sao?”
”Không đâu, ta khỏe lắm.” Trầm Ngạn Khanh cười hôn hôn mặt nàng, một lần nữa đứng dậy, lúc hắn ra cửa, Trọng Thất Lâu đang lộ vẻ rối rắm trừng mắt nhìn đứa bé không hợp tác trong lòng, mà những người khác cũng đã biến mất.
Trầm Ngạn Khanh lạnh mặt ôm lấy Trầm Ninh, “Trọng tiên sinh, giao nó cho con, người đi nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trọng Thất Lâu gật đầu, liếc mắt vào bên trong, “Tỉnh rồi phải không?”
Trầm Ngạn Khanh lộ ra chút ấm áp, “Dạ, đã tỉnh rồi.”
Nói đến cũng kỳ quái, Trầm Ninh chui vào trong lòng cha bé liền chỉ mạnh mẽ thút tha thút thít, rõ ràng là có mưa thiếu tiếng sấm, nguyên nhân là do khí thế của cha thằng bé quá mạnh mẽ sao?
Trọng Thất Lâu trăm điều khó hiểu, gọi Thanh Y, cũng nên ra ngoài phơi nắng rồi.
Trầm Ngạn Khanh ôm Trầm Ninh đặt lên giường, rốt cục Trầm Ninh Ninh cũng nghe thấy được hơi thở mà bé thèm nhỏ dãi, cũng chẳng thèm uất ức, mắt to tròn xoe chớp chớp, trên lông mi thật dài còn đọng hai giọt nước mắt, thật chọc người thương tiếc, tay nhỏ bé béo mập cầm lấy vạt áo Lý Minh Kỳ không buông ra.
”Tướng công, dáng vẻ con trai giống chàng, thật tốt.” Lý Minh Kỳ vô cùng mềm lòng, thật muốn ôm lấy bé, chơi với bé, đáng tiếc lúc này thân thể nàng mệt mỏi.
Trầm Ngạn Khanh rầu rĩ gật đầu, đứng bên giường nhìn mẹ con thân thiết, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, rất muốn ném thằng bé ra ngoài cửa sổ.
Lý Minh Kỳ không chỉ lo đến đứa bé mà quên người nào đó, “Tướng công, đã đặt tên cho con của chúng ta chưa?”
”Gọi là Trầm Ninh.”
Trầm Ninh, Lý Minh Kỳ nhắc lại hai lần, cười lộ ra một đôi lúm đồng tiền, “Thϊếp thích cái tên này.”
Trầm Ninh Ninh khóc nửa ngày đã sớm mệt mỏi, chỉ sau chốc lát ở gần mẫu thân, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ mất.
”Tướng công, chàng cũng lên đây đi, thϊếp cũng buồn ngủ rồi.” Lý Minh Kỳ ngửi mùi sữa thơm trên người đứa bé, nhìn người lớn, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Cái mặt nhăn nhó của Trầm Ngạn Khanh lập tức thả lỏng, cởϊ áσ ngoài, nhanh nhẹn lên giường, ôm nương tử của mình hôn một cái, không được hoàn mỹ là ở giữa có thêm một đứa bé, hắn quả nhiên vẫn chán ghét đứa nhỏ.