Lý Minh Chiên nuốt tanh ngọt nơi cổ họng xuống, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên ghế, thì thào lẩm bẩm: “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”
”Ngươi sao rồi?” Hoàng Doanh Doanh đứng một bên, không xa không gần.
”Ta không sao, Doanh Doanh, hôm nay cám ơn nàng.”
Chàng định cảm ơn thế nào? Lễ vật của chàng sẽ thế nào so với Trầm cung chủ?
”Chàng có biết, ta không cần chàng cảm ơn, ta muốn lòng của chàng.” Giọng điệu của Hoàng Doanh Doanh sâu xa, vẻ mặt đau thương chán nản,“Chàng muốn bước đến địa vị nào mới hài lòng đây?”
”Có thể cho ta nhìn đứa bé không?” Lý Minh Chiên không trả lời nàng ta, mà dời ánh mắt về phía Quân Nho, cười yếu ớt nói: “Ta muốn nhìn thằng bé.”
Quân Nho không chối từ, thoáng chần chờ nói, “Ngươi là cậu của thằng bé, đương nhiên có thể.”
Lý Minh Chiên nhẹ giọng cảm ơn, ánh mắt phức tạp nhìn cháu trai nhỏ của mình, “Ninh Ninh, Ninh Ninh.” Giang sơn sau này ta sẽ cho con, con có muốn không?
Trầm Ninh mím miệng, đôi môi đỏ mọng chu chu.
Bé cười, xem như đã đồng ý, “Nếu đã thế, cậu tặng con.”
Trọng Thất Lâu ngồi yên bên cạnh Lý Minh Chiên, vốn đang chậm rãi thưởng thức trà trong chén, nuốt xuống một ngụm trà trong lành và thơm mát, thể xác và tinh thần từ trong tới ngoài đều thoải mái, “Con đã nghĩ thông rồi?”
”Thất gia, chẳng gì có thể giấu giếm được Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài, cho đến nay muội muội chưa hề tranh giành gì, từ nay con sẽ tranh thay muội ấy.” Vì muội mà nắm chặt lưỡi đao, trợ giúp con của muội lên làm vua.
Đồng tử của Quân Nho co rụt lại, thay đổi trong chớp mắt này, tuy chỉ hai câu ngắn gọn, nhưng đã thể hiện điều gì? Tương lai sẽ thay đổi ra sao? Hắn ta thất thố một lát, sau khi xoay người lại khôi phục vẻ hiền hòa thong dong, hắn ta bắt đầu sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, “Hoàng cô nương, còn phải phiền nàng kê một thang thuốc bổ máu dưỡng khí.”
”Quân gia, ngài không hổ là quản gia vạn năng, chẳng bỏ sót điều gì.” Lòng Hoàng Doanh Doanh vô cùng ngọt ngào, đùa một câu rồi nói tiếp:“Phương thuốc ngài cần, ta đã kê xong, ngài trực tiếp bảo bọn họ bốc thuốc đưa đi nấu là được.”
”Quân gia, bốc thuốc, nấu thuốc cứ để tiểu nhân làm.” Một vị đại phu mở miệng trước, những người khác phụ họa theo.
Bọn họ nơm nớp lo sợ nhẫn nhịn cả đêm, đứng không được, ngồi cũng không xong, nay có cơ hội cho bọn họ biểu hiện, sao có thể buông tha, vội vàng đứng dậy cáo lui. Cầm phương thuốc chạy đi, ai bốc thuốc thì bốc thuốc, ai nhóm lửa thì nhóm lửa, dù sao cũng không được phép nhàn rỗi.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều như chim bay tán loạn.
Quân Nho lắc lắc đầu, “Phượng Nhã, Phượng Ngọc, các ngươi nhanh đi pha chút nước ấm, người lớn trẻ nhỏ trong đó đều cần tắm rửa.”
”Ôi, ôi.” Đêm nay hai tỷ muội kinh hoàng không ít, trong lòng vừa khủng hoảng vừa lo lắng, chỉ sợ chủ nhân xảy ra chuyện, giờ phút này biết tin mừng mẹ con họ bình an, các nàng còn chưa thể lập tức hoàn hồn từ trong mớ hỗn độn, Phượng Nhã rưng rưng gật đầu dạ hai tiếng, muốn ra cửa, lại phát giác chân đã mềm nhũn.
”Đừng lo lắng, chủ nhân của các ngươi vẫn đang chờ các ngươi vào chăm sóc đó.” Quân Nho mềm giọng nhắc, còn quan tâm đỡ nàng ta dậy.
Phượng Ngọc liền vỗ lên mặt mình một cái, vừa cười vừa khóc, “Đau, là thật, tỷ tỷ, chủ nhân không sao rồi, không sao rồi, hu hu... Muội biết chủ nhân sẽ bình an mà.”
Phượng Nhã mạnh mẽ gật đầu, “Đại gia, ngài yên tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt, Ngọc nhi, chúng ta đi.” Kéo tay muội muội, bước nhanh về phía cửa, bởi vì kích động mà bị cửa đập trúng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Tất cả mọi người tản ra, chỉ chừa chủ nhà, Trọng Thất Lâu chơi đùa với đứa nhỏ ngủ say trong lòng, Quân Nho nhìn Lý Minh Chiên, chờ hắn ta giải thích, Hoàng Doanh Doanh châm thêm trà cho bọn họ, cười không nói.
”Thằng nhóc kia, còn có ai biết thân phận của con không?” Trọng Thất Lâu không chút để ý hỏi một câu.
”Thân phận của tiểu bối chỉ có người thân thiết nhất biết.” Lý Minh Chiên trả lời rất mơ hồ.
Trọng Thất Lâu cũng không bực bội, “Những người trẻ tuổi quyết đoán ta biết không ít, nhưng một người khác họ như con lại có thể dựa vào cố gắng của bản thân, bước được lên vị trí Hữu sứ, ha ha, ta rất nể phục con.”
”Thất gia, ngài đều biết, con không dựa vào thực lực của mình, chỉ tiếp nhận vị trí của sư phụ mà thôi.”
”Sao phải khiêm tốn? Ở U cốc chỉ nhận thực lực, chỉ nghe theo lời của ai có nắm đấm cứng rắn.” Ngón tay Trọng Thất Lâu chỉ vào hắn ta, nói lời thấm thía: “Sư phụ Bách biến lão nhân của con đã chết như thế nào?”
”Sư phụ nói, ông ấy chết già.” Trong đôi mắt chợt lóe vẻ âm u, ý cười trên mặt càng nồng đậm.
”Đúng vậy, đều là chết già, nếu tối nay con không gặp Minh Kỳ, con cũng sẽ chết già thôi.” Trọng Thất Lâu cất giọng trào phúng, mắt cũng không nhìn hắn ta, “Thân phận của con sớm đã bại lộ, đừng nói là con không biết nhé?”
Sao có thể không biết chứ? Bị người lợi dụng quay giáo đâm một nhát, về hay không về kết quả đều sẽ không tốt đẹp gì, hắn ta nghiêng nghiêng người đi về phía trước, có chút vô lại nói, “Thất gia, da mặt tiểu nhân dày, bằng không cũng thật không biết nên đối mặt với lải nhải của ngài thế nào nữa.”
Lý Minh Chiên rời nhà không bao lâu, đã trải qua bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ? Đã bao nhiêu lần chiến thắng Tử Thần? Gian khổ trong đó thật sự không thể nói ra với người ngoài.
Trọng Thất Lâu biết hắn ta là người quyết đoán, vỗ lên đầu hắn ta, “Đi, ôm thằng nhóc hư này đi.”
Trầm Ninh ngủ say sưa, đương nhiên sẽ không bị cậu ôm đi, Hoàng Doanh Doanh với tay ôm đứa bé, “Thất gia, nếu có chuyện, mọi người cứ từ từ tán gẫu, con đi tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé.”
Trọng Thất Lâu với tay chọt chọt hai má của thằng bé, với đứa bé này ông đã ôm hy vọng nhiều năm, chỉ ôm một lát, thật sự không nỡ giao đi, cười nói: “Thật là một nhóc con xinh đẹp, không biết là giống cha hay giống mẹ của nó. Doanh nha đầu, con đi nhanh về nhanh, ta còn chưa ôm đủ đâu.”
Hoàng Doanh Doanh vuốt cằm cười, “Ngài yên tâm, bảo đảm sẽ ôm đến cho ngài trước tiên.”
Lý Minh Chiên nuốt thuốc, khôi phục chút khí lực, đứng dậy chọc chọc vào lúm đồng tiền trên má Trầm Ninh, như nói với người trong nhà: “Cười lên thì ở đây giống Minh Kỳ, mặt mũi lại giống phụ thân nhiều hơn.” Trầm Ngạn Khanh trước đây, hắn ta đã từng gặp, thậm chí còn từng cùng nhau chơi đùa.
Hoàng Doanh Doanh giận liếc hắn ta một cái, “Không thoải mái thì đừng cố chống đỡ.” Giọng điệu không tốt, vẻ mặt lại đầy sầu lo.
”Hai người các con định lúc nào thì đến với nhau?” Trọng Thất Lâu cười sâu xa, cảm thấy thú vị.
Hoàng Doanh Doanh ngượng ngùng đỏ đôi gò má, ôm đứa nhỏ xoay người bước đi.
”Thất gia, U cốc tuy lớn nhưng sẽ luôn có lúc gặp lại, có cảm tình đương nhiên sẽ đến với nhau, ngài có gì chỉ dạy ư?”
”Con gấp cái gì? Không phải là có tật giật mình chứ.”
Quân Nho ngồi trên ghế, trạng thái vô cùng thả lỏng, vừa nghe bọn họ đấu võ mồm, tinh thần vừa giảm bớt căng thẳng.
Phượng Nhã bưng bồn nước ấm, đứng ngốc trước cửa, vừa định gõ cửa, bên trong đã truyền đến giọng hơi trầm khàn của Trầm Ngạn Khanh, “Vào đi.”
Phong Nhã thầm run sợ đẩy cửa vào phòng, đặt mọi thứ xuống, thụp một tiếng liền quỳ xuống, đỏ vành mắt dập đầu không nói, chỉ chờ trừng phạt.
Trầm Ngạn Khanh không thèm nâng mắt, đương nhiên cũng không làm khó nàng ta, đè giọng cực thấp, sợ ầm ỹ đến người đang ngủ, “Ngươi để mọi thứ lại, đi chuẩn bị quần áo sạch.”
”Dạ, nô tỳ đi ngay.” Phượng Nhã nhẹ nhàng thở ra, xoay người ra khỏi phòng, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi không ít.
Trầm Ngạn Khanh xắn tay áo lên, thấm ướt khăn mặt, nhẹ tay nhẹ chân giúp nàng rửa sạch vết máu. Hắn nhìn vết sẹo kia, trong lòng tựa như gai đâm, không đau đến chết, lại luôn khiến lòng khó chịu. Hắn lấy ra một hộp thuốc mỡ cẩn thận bôi giúp nàng, bên ngoài thuốc mỡ lại quấn thêm một lớp băng vải.
Khoang bụng từng bị dao rọc, không biết sau này có thể để lại di chứng gì hay không? Mắt Trầm Ngạn Khanh đỏ lên, sờ lên lớp băng vải, thầm nghĩ, sự việc đã phát sinh, không nên nghĩ nhiều nữa, chờ Thiển Ảnh trở về, sẽ cẩn thận điều trị thân thể cho nàng.
”Kỳ Kỳ, hoảng hốt như vậy đừng để ta nếm thêm lần nữa, được không?” Trầm Ngạn Khanh hôn lên trán nàng, gương mặt nàng, môi nàng, “Ta rất sợ.” Hắn mềm mại lộ ra vẻ rối rắm.