Phu thê Trấn quốc công nghe vậy, lập tức dạy dỗ Tạ Quy Uyên một trận.
Dưới sự tấn công điên cuồng của hai người, Tạ Quy Uyên nhíu chặt mày, như thể hình ảnh bị đứng hình, cứng đờ quay đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang định bỏ chạy ở cuối giường...
“...”
Bị bắt quả tang bỏ chạy, Ân Thất Thất quay đầu lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Không trách nàng!
Phải trách khuôn mặt này của hắn!
Nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù bị bẽ mặt, trong lòng Ân Thất Thất thầm sung sướиɠ, chuồn mất dạng.
Tạ Quy Uyên: “...”
Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của nàng, có chút đau đầu.
Tiểu hắc nương tử của hắn, hình như... Hơi nghịch ngợm?
“Uyên Nhi, bất kể con nghĩ thế nào, Thất Thất có thể gả cho con trong tình huống đó, lại còn cứu con, nó chính là nương tử mà con cưới hỏi đàng hoàng, sau này con nhất định phải đối xử tốt với nó, kính trọng, yêu thương, bảo vệ nó chu toàn!”
“Con dâu thân thế long đong, con phải quan tâm nó gấp bội mới được, tuyệt đối không được đối xử với nó như đối xử với đám lính dưới trướng của con, con phải cười, cười như vậy...”
Phía sau, tiếng dặn dò của phu thê Trấn quốc công mơ hồ truyền đến.
Sau khi Ân Thất Thất chạy ra khỏi phòng, lại xoa mông trầm mặt xuống.
Hồn tu hành, thân phế vật!
Thần hồn của nàng cảm ứng được, mẫu thân của nàng bị đánh rồi.
“Thế tử phu nhân, đồ ăn người gọi, lão nô đã chuẩn bị xong.”
Tất ma ma xách một hộp thức ăn vội vàng chạy đến, “Người là muốn ăn bây giờ, hay là chờ lát nữa rồi ăn?”
“Ma ma.”
Ân Thất Thất ngẩng đầu nhìn trời, ấp úng hỏi, “Nếu mẫu thân người bị người ta đánh, người sẽ làm gì?”
“Mẫu thân? Mẫu thân lão nô đã mất cách đây vài năm rồi.”
Tất ma ma ngơ ngác đáp một tiếng, sau đó nhe răng, “Nhưng mà, nếu có người dám đánh mẫu thân của ta, ta nhất định không nói hai lời, xách đao xông lên chém!”
Trước đây bà ấy cũng từng theo Quốc công phu nhân ra chiến trường, chút khí phách này vẫn có.
“Xách đao lên chém sao?”
Ân Thất Thất kinh ngạc trước cách làm việc đơn giản mà thô bạo của người thường, đưa tay bẻ một cái đùi ngỗng từ hộp thức ăn, vừa gặm vừa nói, “Ma ma nói đúng, ma ma còn có dũng khí bảo vệ mẫu thân, không có lý nào ta lại không làm gì cả!”
Dù sao nàng cũng là đại lão tu hành của mạt thế!
Dưới tổ sư gia, ngoài kẻ thù, nàng chính là Độc Cô Cầu Bại!
Vừa nói, Ân Thất Thất liền chạy ra ngoài.
Lão thái bà trong phủ Định Nam hầu, lòng dạ độc ác muốn hại mẫu thân nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách khí!
Những góc cạnh đã bị mài mòn của nàng, đột nhiên lại bùng cháy trở lại, điều này không trách nàng.
“Thế tử phu nhân! Thế tử phu nhân, người muốn đi đâu?”
“Ta đi trút giận cho mẫu thân ta!”
Lúc câu trả lời của Ân Thất Thất truyền đến, người đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của Tất ma ma.
Tất ma ma thấy vậy, lo lắng xoay vòng vòng.
Phu thê Trấn quốc công nghe thấy động tĩnh chạy ra, đã không còn thấy bóng dáng Ân Thất Thất đâu nữa, hai người vốn định đuổi theo, đúng lúc có người từ trong cung đến, thánh thượng triệu tập hai người vào cung...
“Đi! Phái người đến phủ Định Nam hầu theo dõi, nhất định phải đảm bảo Thất Thất không bị bắt nạt!”
Cố thị bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi thị vệ trong phủ đến dặn dò.
Vở kịch ép hôn hôm qua ở phủ Định Nam hầu, bà ấy đã nghe nói, Ân lão phu nhân hành sự ngang ngược, không giống người biết lý lẽ.
Cố thị lo lắng cho Ân Thất Thất, nhưng nội thị truyền chỉ vẫn đang chờ, bà ấy chỉ có thể che giấu lo lắng, cùng Trấn quốc công vào cung.
Tạ Quy Uyên nằm trên giường yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ đến khi bên ngoài yên tĩnh lại, lúc này mới mở miệng: