“Ngươi đánh ta!”
Một tay ôm mông, một tay chỉ Tạ Quy Uyên, khoảnh khắc Ân Thất Thất tỉnh táo lại, theo bản năng mắng to, “Ngươi, cái tên đồ tể chiến trường, ngươi lại đánh ta! Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi, lão nương ta không phải đèn cạn dầu! Hu hu...”
Kẻ thù xuất thân Chiến Thần nhân gian, đã gϊếŧ hàng triệu quân địch, được gọi là đồ tể, sau khi chết địa phủ không nhận nên nhập đạo, hắn, giỏi nhất là đánh nhau!
Ân Thất Thất là người tu hành chính đạo, trời sinh đối lập với loại tu la lấy gϊếŧ chóc nhập đạo này, gặp mặt luôn phải đánh nhau một trận, chỉ là... Chưa từng thắng!
Không ngờ hôm nay nàng lại bị đánh!
Hơn nữa lại còn đánh vào chỗ xấu hổ như mông nữa chứ!
Hu hu!
Ân Thất Thất tủi thân muốn khóc, ngay cả giọng nói cũng mang theo tiếng nấc!
“Lại? Ta...”
Tạ Quy Uyên nhạy bén nắm bắt được từ ngữ trọng điểm trong lời nói của Ân Thất Thất, mở miệng định nói, nhưng mà...
Bắt gặp đôi mắt long lanh sắp khóc của Ân Thất Thất, lời đến miệng hắn trực tiếp nghẹn lại trong cổ họng!
Bên ngoài cửa, phu thê Trấn quốc công vội vàng chạy đến: “!!”
Đồ tể chiến trường? Nói đúng về nhi tử của bọn họ rồi!
Nhi tử đánh con dâu rồi?
Chuyện này còn ra thể thống gì!
“Ầm!”
Cố thị tức giận trực tiếp tông cửa xông vào, quát người trên giường, “Tạ Quy Uyên con còn là nam nhân không, con lại dám đánh nương tử của mình!”
Trấn quốc công theo sát phía sau, “Ăn cháo đá bát, quốc công ta không có đứa con vô liêm sỉ như con!”
Tạ Quy Uyên bị mắng: “...”
Trực tiếp ngây người!
Hắn ăn cháo đá bát?
Hắn đánh nương tử?
“Phụ thân, mẫu thân, hai người thấy, bộ dạng bây giờ của con, có thể đánh nương tử sao?”
Hiện tại hắn ngay cả cử động cũng không được, cố gắng hồi lâu, ngay cả sợi tóc của người ta cũng không chạm vào được!
Còn đánh nương tử?
Cố thị: “...”
Trấn quốc công: “...”
Nhi tử nói cũng có lý, theo bản năng hai người quay đầu nhìn Ân Thất Thất đang co rúm ở góc giường.
Bắt gặp ánh mắt của hai người, Ân Thất Thất hoàn hồn.
Hỏng rồi!
Gây hiểu lầm rồi!
Đều tại Tạ Quy Uyên trông quá giống kẻ thù, khiến nàng nhất thời không phân biệt được ai với ai, bị ký ức kinh hoàng bị kẻ thù đánh đập chi phối mà hành động theo bản năng, bây giờ thì hay rồi, nàng phải giải thích thế nào đây?
“Thất Thất, chuyện gì vậy?”
Cố thị nhìn qua nhìn lại tiểu phu thê, nghi ngờ hỏi.
Ân Thất Thất mím môi, cứng đờ quay đầu nhìn Tạ Quy Uyên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ân Thất Thất hơi ngẩn người, Tạ Quy Uyên mở mắt ra, ngay cả đôi mắt cũng giống hệt kẻ thù của nàng!
Ánh mắt lạnh lùng, lấp lánh như sao, sâu thẳm thần bí khiến người ta không đoán được lại không nhịn được muốn tìm hiểu...
“Hai người hiểu lầm rồi, hắn không đánh con.”
Dưới ánh mắt của Tạ Quy Uyên, Ân Thất Thất vô thức lên tiếng giải thích, nhưng nói xong lại cảm thấy mình giải thích quá nhanh, quá vô dụng, bèn bổ sung, “Nhưng hiện tại hắn không đánh con, là vì hắn không thể cử động, sau này thì chưa chắc đâu!”
Kẻ thù kiếp trước đánh nàng không ít lần, hơn nữa mỗi lần đánh xong đều sẽ đứng trên cao nhìn xuống đưa tay về phía nàng, bảo nàng về tu luyện thêm năm trăm năm nữa!
Cực kỳ đáng ghét!
Tạ Quy Uyên có khuôn mặt giống hệt kẻ thù, ngay cả xuất thân Chiến Thần cũng giống kẻ thù, ai biết hắn có đi theo con đường cũ của kẻ thù hay không?
Kiếp trước khi nàng bị đánh cũng không có ai giúp nàng trút giận, bây giờ...
“Sau này cũng không được đánh nương tử! Tạ Quy Uyên, nếu con dám hình thành thói quen xấu này, lão nương ta sẽ đập chết con!”
“Không chỉ không được hình thành thói quen xấu này, ngay cả ý nghĩ như vậy cũng không được có, con mau dập tắt ý nghĩ này cho quốc công ta, gia phong nhà họ Tạ chúng ta là sợ nương tử!”