CHƯƠNG 13: KÍNH TRÀ
Editor: ThienTue835
Lâm Vân Hi thay đổi quần áo vải bố màu lam, tuy rằng quần áo có chút thô ráp, nhưng người lớn lên dung mạo có tinh thần như vậy nên một chút cũng không tổn hại đến nhan sắc nửa phần, mà Phương Niên Hàn cũng một thân màu xanh ngọc, đúng xưng được với câu trai tài gái sắc, mười phần xứng đôi, vài trong trong phòng xem đến ngây ngốc.
Bời vì ngày hôm đều đều đội khăn voan vào cửa, cho nên hôm nay mới chân chính là gặp mặt, cũng may có Phương Niên Hàn bên cạnh đề điểm, Lâm Vân Hi học bộ dáng của hắn trước hết kính trà cho bà bà ngồi ở giữa.
Thần sắc Lữ thị có chút câu nệ, tiếp nhận trà xong liền uống một ngụm, lấy bao lì xì đặt ở trên mặt bàn gỗ, "Tính tình Tam lang có chút trầm tĩnh, nhưng là người dễ nói chuyện, hai con về cùng nhau hảo hảo sinh hoạt." Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của tức phụ Tam lang, trong lòng Lữ thị áy náy càng sâu, cả đời này của nàng chưa làm ra sự tình gì quá đáng, nhưng cuối cùng lại làm ra việc thiếu đạo đức này. Haiz! Nhi tử ngươi đều sắp phải lên chiến trường, còn như thế nào mà sống chung? Ngươi muốn hảo hảo sinh hoạt nhưng cũng đừng kéo người khác xuống nước chứ, trải qua một hoạt hành vi của Phương Niên Hàn tối hôm qua, phẫn hận trong lòng Lâm Vân Hi cũng vơi bớt chút ít, nhưng trong phút chốc cũng không thể hoàn toàn buông xuống được, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm oán thán. Ở nhà Phương Niên Hàn đứng hàng thứ ba, phía trên có một tỷ tỷ đã gả đến ngoại thôn cùng với hai ca ca, đại ca là Phương Khánh Lâm, nhị ca là Phương Nguyễn Võ, cả hai cũng đều đã thành thân, con cái không ít, đều có thể chạy đầy sân, cũng không biết vì sao Phương Niên Hàn này mãi đến tuổi này mới thành thân. Hai người theo thứ tự cấp đại tẩu Ngô thị cùng nhị tẩu Lưu thị của Phương Niên Hàn kính trà, hai tẩu tử này cũng sôi nổi cho bao lì xì, Lâm Vân Hi tuy rằng an tĩnh đứng lại, nhưng cũng trộm ngầm đánh giá hai tẩu tử, nếu nàng đã gả đến Phương gia, tự nhiên muốn tuân thủ theo quy củ của Phương gia, mối quan hệ giữa chị em dâu trong đó cực kỳ trọng yếu, nếu gặp phải tẩu tử có tính tình không tốt, thì ngày tháng sau này của nàng cũng trải qua không tốt.
Đại tẩu Ngô thị nhìn qua là một người trầm mặc ít lời, thành thành thật thật đứng bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm mặt đất, không nhiều ngôn cũng không quá nhiều ngữ, không nhìn ra được cái gì. Nhị tẩu Lưu thị lại tương phản với đại tẩu, vẻ mặt đầy tươi cười, mà giọng cũng không nhỏ, đôi mắt phi thường linh hoạt, từ lúc vào nhà đến về sau mắt liền nhìn chằm chằm Lâm Vân Hi không ngừng, làm trong người cảm giác từng trận nổi lông tơ.
Nhà đại ca Phương gia có ba hài tử, nhà nhị ca có hai, năm hài tử đều bị người kêu đứng tại đây, Lâm Vân Hi liền đem năm cái phong bao lì xì 50 đồng tiền đã sớm chuẩn bị nhất nhất phát xuống.
Nhìn đến bao lì xì đỏ phồng phồng, trên mặt Lưu thị ý tươi cười càng sâu, tuy rằng Lâm gia nghèo đúng nghèo, nhưng lễ nghĩa này vẫn không thể qua loa, phong bao lì xì này như thế nào cũng phải có đến 50 đồng tiền đi, chỉ là trên mặt nàng tươi cười liếc nhìn đến đại tẩu đứng bên kia liền phai nhạt, hừ, sinh nhiều đúng là chiếm tiện nghi, được cầm nhiều hơn một phần tiền mừng, thời điểm ra sinh lễ sao không thấy đưa ra nhiều hơn một phần, đúng là khôn khéo so với nàng nha.
Đến nỗi muội muội nhỏ nhất Phương gia cũng được Lâm Vân Hi hào phóng cho một đôi hoa tai bằng bạc, tẩu tử nàng là một người thận trọng, biết gả vào nhà khác thì quan hệ chị dâu em chồng này thật vi diệu, nên cho hơi chút quý trọng nhưng lại không quá khác người, gãi đúng chỗ ngứa.
Phương Diệu là cô nương có cái miệng lanh lợi, nàng cùng tam ca quan hệ không tệ, nên đối với tẩu tử vừa qua cửa này cũng thêm vài phần yêu thích, thu lễ xong liên cười hì hì nói: "Cảm ơn tẩu tử, hoa tai này chính là kiểu mới nhất, ta xin tam ca muội mua lâu rồi mà hắn cũng chưa mua cho ta đâu, làm tẩu tiêu pha rồi, muội thu tốt đồ vật của tẩu vậy thì chính là người bên tẩu, nếu ca ca muội dám đối xử với tẩu không tốt, muội khẳng định sẽ giúp đỡ tẩu!"
Thấy tam tẩu này của nàng thật đẹp, Phương Diệu thật cao hứng, tẩu tử này vừa nhìn thấy liền biết chính là người tri thư đạt lễ, cùng tam ca mình thật xứng đôi, nàng từ trước đến nay đều đau lòng người ca ca này, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm.
Phương Diệu cùng các nữ hài nguyên chủ tiếp xúc đều không giống, toàn thân đều lộ ra ngoài là người lưu loát, cô nương nghĩ sao nói vậy ai mà không thích, Lâm Vân Hi cũng không ngoại lệ, lập tức liền gật đầu cười.
"Hồ nháo, về sau cũng không thể cùng tam ca ngươi đòi đồ vật quý trọng này nọ, ngươi cũng lớn già đầu rồi, không có một chút bộ dáng ổn trọng nào!" Nghe tiểu nữ nhi không lựa lời nói cùng tẩu tử vừa qua cửa chuyện đòi Phương Niên Nàn mua đồ vật cho nàng, Lữ thị liền quay qua nạt lớn, ai mà không có chút tâm tư, bạc đều hy vọng cầm trong tay chính mình, nếu làm cho tức phụ lão tam để tâm, về sau làm sao tốt được.
Phương Diệu hiển nhiên cũng nghĩ đến, nhưng lời nói đều đã nói ra, làm sao có thể thu lại được, chỉ đành phải le lưỡi thành thật đứng phí sau nương của mình.
Nhưng hiển nhiên có một số người xem náo nhiệt lại không chê chuyện lớn, bắt đầu giúp đỡ thêm mắm dặm muối, nhị tẩu Lưu thị chính là một trong những người đó.
"Nha, Diệu nhi, tam ca ngươi đã thành thân, về sau việc này ngươi không quản được rồi, đó chính chuyện vợ chồng người ta, ngươi đi theo trộn lẫn đâu có được?" Nhị tẩu Lưu thị cười trêu ghẹo, nhưng đôi mắt lại nhìn ở cặp hoa tai kia nói tới nói lui.
Đây chính là châm ngòi ly gián quan hệ của các nàng sao? Trong lời nói làm Lân Vân Hi thực không thoải mái, nhưng nàng hiện tại vừa mới gả vào Phương gia, tính tình mọi người này nọ đều chưa hiểu hết, chỉ có thể giả ngu giả ngơ thôi.
Phương Diệu cũng nhị tẩu từ trước đến nay đều khắc khẩu, vừa nhìn thấy nàng như như vậy liền biết là đang ghen ghét chính mình được nhận đồ quý trọng, cố ý lắc lư hoa tai ở trước mắt nàng một chút, "Haiz, tam tẩu tốt như như vậy, tam ca tự nhiên phải đau tức phụ mình rồi, có tẩu tử tốt như như vậy ta cũng là có phúc khí, đương nhiên, nếu là cho năm đồng tiền kia cũng là tốt, không phải sao."
Lời nói này làm cho Lưu thị cùng Phương Nguyễn Võ đều có chút không được tự nhiên, biết lời này của nàng là đang chê cười Lưu thị thời điểm vừa mới gả vào Phương gia chỉ cho có năm đồng tiền mừng, tuy rằng lễ nhiều hay lễ ít không có định ra, nhưng nếu giống nhau cũng phải ít nhất cho hai mươi đồng tiền, huống chi thời điểm nàng vừa mới gả tới Phương gia, lão đại mới chỉ có một hài tử, tính thêm Phương Diệu nữa cũng chỉ có hai tiểu bối, tiền mừng có năm đồng tiền thật sự quá kỳ cục.
Lữ thị khẽ nhíu mày, nghi thức này còn chưa xong, như thế nào liền gây gổ nhao nhao như vậy, liếc đến mặt lão tam, lời muốn răn dạy tới miệng liền nuốt xuống.
Phương Niên Hàn cũng không quá chú ý đối thoại của các nàng, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn đang tìm một người, nhìn lướt qua một lần cũng chưa nhìn thấy, nhíu lông mày lại, "An Đồng đâu? Như thế nào mà không thấy hắn?" Lời hắn vừa nói ra, tức khắc trong thính đường liền an tĩnh lại.
Bị hắn nhắc nhở, Lữ thị lúc này mới nhớ ra là thiếu một người, quay qua Ngô thị hỏi: "Nhà lão đại, An Đồng đâu, như thế nào không cùng bọn nhỏ cùng nhau vào đây?"
Ngô thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt bà bà, lại nhìn qua tam thúc mặt vốn đã đen rồi, nửa ngày mới động môi nói: "Con cũng không biết hài tử kia đi đâu, tối qua đã dặn dò hắn rõ ràng sáng sớm nay tới nhà chính, khả năng là chạy chỗ nào đi chơi đi."
Mặt mày Phương Niên Hàn nhăn càng nhăn, ngày cả Lân Vân Hi ở ngay cạnh hắn đều cảm giác được áp suất thấp, Phương gia không phải chỉ có mấy hài tử này thồi sao, Lâm Vân Hi khó hiểu, chính mình lại không có gì để cho, bao lì xì của nàng chính là tẩu tử cùng hỉ nương cùng chuẩn bị, làm sao thể thiếu được?
"An Đồng không phải là hài tử mỗi ngày đều chạy lên núi cố chơi đến điên như vậy, để ta đi xem sao." Thấy cả nhà không ai hé răng, Phương Diệu mở miệng nói, nhanh nhẹn hướng đi ra khỏi nhà chính.