Không hiểu tại sao, có lẽ do những ký ức tiềm thức còn sót lại, Kiều Thất cảm giác rằng trong mối quan hệ này, người nắm thế chủ động vốn là đối phương.
Chẳng lẽ trên người anh ấy có điều gì đó bị ràng buộc, hạn chế?
Cũng giống như việc hiện tại cậu vừa bị mù vừa không thể nhớ nổi quá khứ của mình, hoặc có lẽ, tình trạng của đối phương còn nghiêm trọng hơn thế?
Dòng suy nghĩ của Kiều Thất bị cắt ngang bởi giọng nói của hệ thống. Giọng của hệ thống nghe có chút kỳ lạ, nhưng nó xác nhận rằng nhiệm vụ của Kiều Thất không có vấn đề gì cả.
Cậu chỉ cần tìm cách thành công tìm được bạn trai của mình là đủ.
Khuôn mặt Kiều Thất hơi ửng hồng vì hơi nóng dâng lên. Do cảm giác xấu hổ không rõ nguyên nhân, cậu chỉ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, để mau chóng kết thúc chủ đề này.
Hệ thống nhìn Kiều Thất, cảm thấy ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cậu trông thật ngoan ngoãn, giống như một chiếc bánh bao nhỏ trắng trẻo và mềm mại.
Một lúc sau, hệ thống nghe thấy Kiều Thất cất giọng hỏi nhỏ.
【Hệ thống, tôi—】 Giọng của Kiều Thất khựng lại, từ tiếp theo được cậu nói một cách ngượng ngùng và lúng túng, 【bạn trai của tôi cũng ở trong phó bản này sao? Anh ấy cũng là người chơi à?】
Rõ ràng, Kiều Thất vẫn đang bận tâm về nhiệm vụ mang màu sắc ám muội này.
Từ “bạn trai” được thốt ra với chất giọng mềm mại, dính dính của Kiều Thất, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai, dịu dàng đến mức khó chịu.
Hệ thống ngừng lại một chút, rồi đáp, 【Anh ấy có ở đây.】
Kiều Thất không chắc giọng hệ thống có phải nghe càng kỳ lạ hơn không, nhưng cảm giác kỳ lạ lần này dường như khác với trước đó.
Tuy nhiên, sự chú ý của Kiều Thất nhanh chóng bị lời nói tiếp theo của hệ thống cuốn hút.
Với giọng điện tử dường như lạnh lùng hơn, hệ thống trả lời, 【Có khả năng là người chơi.】
Có khả năng?
Cách diễn đạt này khiến Kiều Thất có chút ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cậu lại lần nữa phủ lên vẻ mơ hồ.
Có khả năng nghĩa là gì?
【Các nhân vật trong phó bản được cấu thành bởi người chơi và NPC.】 Lời hệ thống nói không rõ là đang giải thích hay ám chỉ điều gì.
Ý là sao?
Đối phương vừa có thể là người chơi, vừa có thể là NPC ư?
Kiều Thất cố gắng tiêu hóa câu nói này, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, tiếng động gần đó đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu.
Kể từ khi sự thật không thể rời khỏi biệt thự được tiết lộ, bên trong biệt thự gần như im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sự yên tĩnh này tạo cơ hội cho Kiều Thất trao đổi với hệ thống.
Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài biệt thự đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn.
Tiếng lá cây xào xạc, những hạt cát nhỏ bị gió cuốn theo, va đập vào cửa kính. Không rõ khung cửa sổ có bị lay động hay không, nhưng âm thanh u u trầm thấp khiến tim Kiều Thất bất giác thắt lại.
—Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mặt đất dường như cũng rung nhẹ theo âm thanh đó.
Kiều Thất nghe thấy tiếng chửi thầm quen thuộc, phát ra từ thanh niên đang đứng gần cửa – người duy nhất từng mở miệng nói chuyện. Hắn hơi hoảng hốt, lùi lại vài bước vào trong biệt thự.
—Cạch.
Cơn gió bất ngờ thổi tới đã đóng sập cửa biệt thự lại, cánh cửa khít chặt với khung, không còn một khe hở nào để ánh sáng bên ngoài có thể lọt vào.
Không chỉ cổng lớn bên ngoài, mà ngay cả cửa chính của biệt thự giờ đây cũng đã đóng kín.
Tim Kiều Thất đập dồn dập, cơ thể cậu khẽ run lên. Cơn gió vừa rồi rất mạnh, đến mức cậu đứng yên cũng cảm nhận được. Trên người cậu vốn đã đẫm mồ hôi, nay bị gió lạnh mang theo hơi sương thổi qua, cái lạnh thấm vào tận xương khiến cậu không nhịn được mà run lẩy bẩy, bất giác lùi thêm một bước.
Lúc này, Kiều Thất mới nhận ra có người đứng ngay bên cạnh mình.
Người đó dường như biết cậu không thể nhìn thấy, lo cậu va phải thứ gì ở phía sau, nên một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đặt lên khuỷu tay cậu, giúp cậu đứng vững.
“À, cảm ơn.” Kiều Thất phản ứng lại, buột miệng nói lời cảm ơn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu sững sờ.
Người đàn ông dường như bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp vang lên, “Chúng ta có quan hệ như vậy, mà em nói cảm ơn thì khách sáo quá rồi.”
Cái gì?
Quan hệ gì giữa họ?
Kiều Thất ngẩn người, có chút không hiểu nổi tình huống. Trong thoáng chốc, cậu nhớ lại lời giới thiệu trước đó của hệ thống: người chơi không được đưa vào phó bản với tư cách hoàn toàn độc lập, mà sẽ nhập vào các nhân vật vốn đã tồn tại trong phó bản.Mặc dù cơ thể sẽ được thay thế bằng chính thân thể của người chơi, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Nói cách khác, nhân vật mà người chơi nhập vai trong phó bản vốn có những mối quan hệ cá nhân và quá khứ riêng. Khi nhập vai, người chơi sẽ phải tiếp nhận cả những trải nghiệm liên quan đến thân phận đó.
Người đàn ông vừa đỡ cậu là bạn của nhân vật gốc sao?
Nghe giọng điệu của người đàn ông, dường như quan hệ giữa anh ta và nhân vật gốc không tệ?
Kiều Thất theo bản năng đưa ra nhận định như vậy.
Chính lúc này, giọng nói của hệ thống bất ngờ vang lên.
【Bạn trai.】
Hàng mi dài của Kiều Thất khẽ rung, hôm nay cậu đã nghe từ này quá nhiều lần rồi. Cậu không hiểu tại sao câu chuyện lại quay về chủ đề này một lần nữa.
Hệ thống đột nhiên nói như vậy là có ý gì?
Rõ ràng lúc này cậu không nghĩ đến nhiệm vụ, mà đang suy đoán mối quan hệ giữa nhân vật gốc và người đàn ông này—
Đột nhiên, Kiều Thất khựng lại.
Cổ họng Kiều Thất khẽ động, ánh mắt vốn đã trống rỗng nay càng thêm mờ mịt.
Cậu có một linh cảm không mấy tốt lành.
Và ngay giây tiếp theo, dự cảm của Kiều Thất được hệ thống xác nhận bằng giọng nói lạnh lẽo của nó.
【Đây là bạn trai theo thiết lập nhân vật của cậu trong phó bản.】