Thậm chí, trúng được 100 nghìn hay 200 nghìn tệ cũng được. Nghỉ ngơi vài tháng cho thoải mái, rồi tính tiếp đến chuyện tìm việc mới.
Nhưng ba năm qua, cô chưa từng trúng giải nào. Thậm chí cả giải khuyến khích là 5 tệ cũng không!
"Giá mà trúng được một lần!" Khúc Nhu ôm hy vọng nhỏ nhoi.
Dù ba năm qua chưa trúng lần nào, nhưng lỡ lần tới trúng thì sao? Để được cầm vé số đi nhận thưởng, cô tự nhủ mình phải sống tiếp!
996 không đánh gục được cô! 007 cũng không!
Trong giây phút mơ mộng, Khúc Nhu bỗng thấy hăng hái hơn. Nhưng ngay lập tức, vì mất sức, cơ thể cô lại rã rời ngã xuống.
"Muốn làm đại gia quá! Hoặc được đại gia bao nuôi cũng được!"
Quá mệt mỏi. Không chỉ là sự mệt mỏi về thể chất, mà cả tinh thần cô cũng gần như kiệt quệ.
Cô thật sự chỉ muốn về nhà.
…
"Đinh! Thời gian đổi điểm đã hết. Do ký chủ không đưa ra lựa chọn nên 1000 tỷ điểm sẽ tự động quy đổi thành tiền mặt. Đang tạo chuỗi logic… Chuỗi logic hoàn thành… Hệ thống 999666 hân hạnh phục vụ quý khách. Chúc quý khách có cuộc sống vui vẻ!"
Giọng máy móc bất ngờ vang lên trong đầu làm Khúc Nhu giật nảy.
Cô cứ tưởng có người đang đùa dai nhưng nhìn quanh căn hộ nhỏ chỉ có một phòng, chẳng có chỗ nào để giấu người cả. Nhìn thêm 100 lần cũng chỉ có mình cô.
"Không lẽ mình điên rồi?"
Chưa kịp chấp nhận thực tế rằng bản thân đã hóa điên, chuông cửa bỗng vang lên.
"Đinh đông—"
Tiếng chuông làm Khúc Nhu hoảng hốt, tim đập loạn xạ. Cô sững lại, nhưng ngay sau đó, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bụng đến tứ chi.
"Đinh đông—"
Chuông cửa lại vang lên lần nữa, kéo cô trở về thực tại.
"Tới đây, tới đây!"
Cô vội vàng rửa mặt, cầm khăn giấy lau khô rồi ra mở cửa.
Tóc thì nhất thời không gội kịp, nhưng ít nhất cũng phải rửa mặt.
Cánh cửa vừa mở, Khúc Nhu lập tức sững người.
Đứng trước cửa là một nhóm đàn ông chỉnh tề trong bộ vest đen, nhìn có vẻ không phải người xấu, nhưng cô vẫn theo phản xạ tự nhiên chỉ hé cửa đủ để lách qua một phần ba cơ thể.
Sau đó, cô nghi ngờ nhìn lại số tầng và số nhà đối diện. Không sai, cô về đúng là nhà cô.
"Xin hỏi các anh tìm ai?" Dù sao cũng là con gái sống một mình, cảnh giác của Khúc Nhu luôn ở mức cao.
Hơn nữa… đông người thế này là muốn làm gì?!
Người đàn ông đứng đầu nhóm nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, phong thái lịch sự khiến người ta cảm thấy gần gũi, nhưng nét nôn nóng thoáng hiện ở khóe miệng vẫn lộ ra chút khẩn trương. Ông ta nhẹ giọng nói:
"Chào cô Khúc, chúng tôi là luật sư được ông Long ủy quyền. Tôi họ Trần, đây là danh thϊếp của tôi." Ông ta đưa danh thϊếp ra.
Ngay sau đó, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh cũng vội vàng chìa danh thϊếp của mình, giọng phổ thông còn rõ hơn cả giọng người miền Nam:
"Chào cô Khúc, tôi là luật sư chuyên xử lý tài sản của ông Long. Sau này hân hạnh được phục vụ cô trong thời gian tới!"
Dù bề ngoài rất lịch sự, nhưng qua hành động có thể thấy ông ta hơi nôn nóng, như sợ mình bị lãng quên.
Luật sư? Khúc Nhu lập tức nghi ngờ đây là một trò lừa đảo mới, mức độ cảnh giác tăng vọt lên tận đỉnh Himalaya.
Ồ, nhưng mà… cô làm gì có tiền.
Kẻ lừa đảo bỏ công bỏ sức lừa cô, chẳng phải sẽ bị lỗ nặng sao?
"Xin hỏi các anh tìm tôi có việc gì?" Khúc Nhu nở nụ cười xã giao kiểu người lớn, nhận danh thϊếp, mắt cô thoáng khựng lại khi nhìn thấy tên công ty luật quen thuộc.
Một công ty luật là nổi tiếng nhất thủ đô, một công ty khác lại rất có tiếng trên quốc tế.
Dù không phải luật sư, nhưng do thường xuyên phải xem hợp đồng, Khúc Nhu cũng từng làm việc với các công ty luật này nên có chút ấn tượng.
Bọn lừa đảo bây giờ chuyên nghiệp đến thế sao?
Luật sư Trần là người Trung Quốc, tất nhiên hiểu rõ công tác chống lừa đảo ở đất nước này được triển khai kỹ lưỡng thế nào.
Ông ta hít một hơi sâu rồi nói thẳng:
"Là thế này, ông Long có một khoản thừa kế chỉ định dành cho cô. Chúng tôi cần cô xác nhận và ký tên."
Luật sư nước ngoài cũng lập tức tiếp lời, sợ bị bỏ lại:
"Tôi chính là người đại diện xử lý toàn bộ tài sản của ông Long."