Truyện Cổ Tích Dịu Dàng

Chương 1: Đứa trẻ

Tháng Tám, cuối hạ.

Ánh hoàng hôn trải dài khắp chân trời, làn gió chiều làm tán lá cây xào xạc vang lên không dứt.

Một chiếc xe limousine màu đen sang trọng dừng lại trước cổng sắt.

Quản gia bước tới mở cửa xe, cúi đầu cung kính:

“Thưa ông.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, giọng điềm nhiên:

“Đã sắp xếp xong cả rồi chứ?”

“Vâng, xin ông cứ yên tâm.”

Phủ nhẹ một tiếng “Ừm”, Bùi Thiên Thành bước tới cửa sau, tự tay mở ra, rồi đưa tay về phía đứa trẻ đang ngồi trong xe:

“Để ông bế con xuống nhé?”

Đằng sau ghế ngồi, một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi với gương mặt phúng phính, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp, ngắm ông vài giây rồi lắc đầu, khe khẽ nói:

“Miên Miên tự làm được ạ.”

Bùi Thiên Thành chẳng nói gì, ông thu tay về, lạnh lùng dõi theo dáng vẻ hơi vụng về của cô bé khi bò xuống khỏi xe.

Ông quay người đi thẳng vào trong.

Quản gia lặng lẽ theo sau.

Đứa trẻ khoác chiếc cặp to đùng trên lưng, gấu quần hơi dài nên được xắn lên. Cô lặng lẽ đặt từng bước trên cái bóng của họ, ngoan ngoãn, im thin thít.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, trong lòng có chút căng thẳng, đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi này rất xa lạ, cô không nhớ nổi mình đã từng đến chưa… Hoặc nói đúng hơn, cả thế giới này đều khiến cô lạ lẫm.

Khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô chẳng còn nhớ gì.

Rồi chú cảnh sát đến, bảo rằng cha mẹ cô đã qua đời vì tai nạn xe, ngoài ra cô không còn người thân nào khác. Vị “ông Bùi” này là bạn tốt nhất lúc sinh thời của cha mẹ, nguyện nhận nuôi cô. Chú cảnh sát xoa đầu, dặn cô đừng sợ.

Dụ Miên không quen biết “ông Bùi” ấy, có lẽ do sống mũi khoằm kia của ông khiến cô hơi khϊếp sợ.

Nhưng chú cảnh sát sẽ không nói dối. Hơn nữa, cô chẳng còn nơi nào để đi, chỉ có thể theo ông về.

Cô bước vào đại viện nhà họ Bùi.

Trong sân có một cái ao nhỏ, mặt nước in ráng chiều rực rỡ, vài chú cá vàng đang thong dong bơi lội. Cô không kìm được liếc thêm vài lần, rồi lại vội vàng bước theo.

Cửa mở, một người phụ nữ trung niên tươi cười bước ra, trên tay bưng bình tưới hoa:

“Ông về rồi… Ủa, đây là con nhà ai vậy?”

Lúc này, Bùi Thiên Thành mới dừng lại, ngoái đầu liếc nhìn Dụ Miên, giọng điệu hờ hững:

“Con gái của bạn, cha mẹ đều mất cả rồi.”

Bà Trương sững sờ, lòng thoáng xót xa:

“Ôi… tội nghiệp, bé còn nhỏ quá…”

“Ừ, bà để ý chăm sóc nó nhiều hơn.”

Bà Trương không rõ ý chủ nhân, chỉ kịp đặt bình tưới xuống, chìa tay về phía cô bé:

“Nào, đến đây, đi với dì vào nhà nhé.”

Dụ Miên ngẩng đầu nhìn bà, không đưa tay ra, trong mắt ngập đầy nét lo âu đề phòng.

Hiểu được ánh nhìn ấy, bà không hề nổi giận, chỉ mỉm cười ôn hòa:

“Được rồi, ta đi thôi. Chốc nữa sẽ dọn cơm đấy.”

Dụ Miên lặng lẽ gật đầu, khoác chiếc cặp, rảo bước theo bà vào trong nhà.

Bùi Thiên Thành cởϊ áσ khoác, ngồi xuống ghế sofa, day day ấn đường. Mấy ngày nay ông bận liên miên, có chút mệt mỏi, nhưng mọi thứ đều đáng giá. Hai nhà đã ấn định xong nền tảng hợp tác, sau này ông cũng chẳng ngại họ lật kèo.

Người hầu kẻ hạ bận rộn tấp nập, tiếng bước chân vang lóc cóc khắp nơi.

Dụ Miên vô thức lắng tai nghe, hình như bọn họ đang bàn tán:

“Đại tiểu thư hình như về rồi, dọn thêm một suất… Ấy không, còn một đứa trẻ nữa, phải thêm hai suất.”

Đại tiểu thư…

Ngồi trên ghế đẩu, Dụ Miên khẽ đung đưa hai chân. Trong đầu ngân nga ba chữ đó, bất giác thầm nghĩ, “đại tiểu thư” kia liệu có trạc tuổi mình không, vậy… mình có thể có thêm một người bạn chứ?

Không lâu sau, cô bé mới biết mình lầm.

Trên cầu thang vẳng đến tiếng bước chân nhẹ nhưng rành rọt. Dụ Miên ngẩng đầu nhìn về phía ấy, đôi mắt trong veo vừa chạm ngay ánh mắt của người ấy, nhưng chỉ một giây đã dời đi:

“Đứa trẻ nhà ai thế?”

Bùi Thiên Thành hơi lim dim mắt:

“Con gái của bạn, cha mẹ mất rồi.”

Vẫn là câu trả lời đó, giọng điệu nhạt nhẽo.

Bùi Tùng Khê dừng bước, tầm mắt rơi trên người cô bé, thấy đôi vai non nớt khoác chiếc cặp quá khổ, thấy gấu quần dài quá nửa được xắn lên, hàng mày lạnh nhạt khẽ cau lại, giọng nói cũng trầm lãnh:

“Đợi người nhà nó đến đón về sao?”

Bùi Thiên Thành có vẻ không kiên nhẫn:

“Không về đâu. Nhà chỉ còn mình nó. Cha mẹ nó lúc lâm chung phó thác lại cho ta, nó không còn chốn nương thân. Nuôi trong nhà cũng chỉ thêm đôi đũa thôi.”

Bùi Tùng Khê mím môi, trầm mặc nhìn ông, trong ánh mắt hiện rõ sự tường tận và nét giễu cợt nhàn nhạt.

Bùi Thiên Thành lảng tránh cái nhìn ấy, quay sang vẫy gọi Dụ Miên:

“Miên Miên, chào dì Bùi đi con.”

Cô bé rụt rè nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đen láy đảo quanh, nhưng cả buổi vẫn chẳng nói nổi chữ nào, chỉ mím chặt môi.

Bùi Tùng Khê nhìn cô bé bằng ánh mắt lạnh nhạt, không nói thêm câu gì.

Lúc này, người làm đã dọn xong bát đũa và các món ăn. Quản gia lên gác gọi mọi người xuống dùng bữa, bà Trương thêm một chiếc ghế bên bàn ăn, ngoắc cô bé lại:

“Qua đây nào, ngồi chỗ này con ơi.”

Dụ Miên nhảy xuống khỏi ghế đẩu, chiếc cặp trên lưng cũng rung lên bần bật, chẳng rõ bên trong đựng gì mà ồn ào đến thế.

Bùi Tùng Khê day day trán.

Bà Trương cuống quýt bước tới, cầm lấy chiếc cặp:

“Đưa đây cho dì cất tạm, ăn xong trả lại con nhé?”

Cô bé khẽ gật đầu.

Cô rón rén tới gần bàn ăn, chiếc ghế đối với cô thì hơi cao, phải loay hoay một lúc mới trèo lên được. Lúc này cô mới nhận ra, ngay bên cạnh lại chính là “dì Bùi” mà ông đã nhắc đến.

Cô lén nhìn người kia. Trong vẻ mặt, dường như đan lẫn khói sương mùa thu, thanh nhã, tĩnh lặng, có phần lạnh lẽo. Cảm nhận được cái nhìn của cô, người kia cũng nghiêng đầu, đáp lại bằng ánh nhìn lãnh đạm.

Dụ Miên vội thu mắt lại, không dám nhìn thêm.

Chẳng mấy chốc, vợ chồng Bùi Lâm Mậu, Đinh Mai cũng bước xuống lầu.

Bùi Lâm Mậu là con trai trưởng nhà họ Bùi, từ nhỏ đã được Bùi Thiên Thành xem là người kế nghiệp, mọi chuyện ông làm đều không giấu con mình. Anh ta đã sớm biết trong nhà sắp có một đứa trẻ, nên không bất ngờ lắm. Còn Đinh Mai, dù chồng đã giải thích rõ ràng, cô ta vẫn nửa tin nửa ngờ, cứ lo đứa bé kia là con riêng của chồng bên ngoài.

Cô ngồi xuống, rót cho Dụ Miên một ly nước quả, tươi cười hỏi:

“Bé con, con tên là gì?”

Cô bé cất giọng non nớt:

“Dạ, con tên là Dụ Miên.”

Nụ cười trên môi Đinh Mai càng rạng rỡ:

“Tên hay lắm, chắc là người nhà đặt cho con đúng không?”

Mặt Dụ Miên chợt xị xuống:

“Con… không nhớ nữa…”

Đinh Mai khựng lại, nhớ ra chồng mình bảo cha mẹ cô bé qua đời rồi, liền thấy chạnh lòng, liền khẽ xoa đầu an ủi:

“Thôi nào, con uống nước quả đi.”

Cô bé gật đầu, cắn khẽ ống hút.

Bữa cơm trôi qua trong yên lặng.

Bùi Tùng Khê là người rời bàn sớm nhất.

Dụ Miên không kìm được lại nhìn theo, bắt gặp cái ngoái đầu của “dì Bùi”, bèn chột dạ vội cúi đầu, chỉ nghe nàng ta dặn bà Trương:

“Trời lạnh rồi, dọn hết mấy thứ nước quả trên bàn đi.”

Đinh Mai sững người, thấy nước trái cây của cô bé gần như không vơi, hẳn là không thích. Trong lòng cô hơi khó chịu, nhếch môi. Cô em chồng này, quản thật nhiều chuyện!

Bùi Tùng Khê lên lầu thăm bà nội.

Sức khỏe của Châu Như Vân không tốt, thường ăn uống trên phòng riêng ở tầng bốn, rất ít khi ra ngoài.

Khi nàng gõ cửa bước vào, cụ già vừa tháo cặp kính lão, đặt tờ báo xuống, vẫy tay gọi, gương mặt hiền hậu:

“Nguyệt Nguyệt, nghe nói nhà mình có khách hả con?”

Sắc mặt Bùi Tùng Khê dịu đi, nàng đến ngồi bên mép giường:

“Cha mang về một bé gái, ông ấy nói là con của bạn, cha mẹ con bé đã qua đời rồi.”

“Vậy chắc ở tạm ít hôm nhỉ?”

“Không phải. Ý của ông ấy là sẽ giữ con bé lại, nuôi trong nhà.”

Châu Như Vân nghe thế cũng ngẩn ra:

“Nhà con bé không còn ai à?”

Bùi Tùng Khê nhàn nhạt gật đầu.

Bà cụ thở dài não nề:

“Tội nghiệp, nghiệt ngã thật.”

Con trai bà vốn nhẫn tâm thế nào, bà biết rõ. Nhưng một đứa trẻ bé bỏng… sao nó cũng chẳng được tha.

Bùi Tùng Khê im lặng vỗ nhẹ mu bàn tay bà, rồi bước ra ngoài, xuống lầu gọi với theo quản gia Hứa Trung:

“Chú Hứa, rốt cuộc con bé là con nhà ai?”

Ông ta mỉm cười xã giao, có vẻ kín như bưng:

“Thưa tiểu thư, tôi không rõ lắm. Chỉ biết cha mẹ cô Dụ đã khuất, là bạn của ông nhà.”

Bùi Tùng Khê nhìn ông, lạnh lùng lướt qua, biết rõ không moi được thông tin gì.

Giữa phòng khách, bà Trương đang ngồi chải tóc cho Dụ Miên, tết cho cô bé một búi nhỏ xinh xắn, mỉm cười hỏi:

“Con thích không?”

Cô bé ngồi trên chiếc ghế cao, khẽ đung đưa chân, không nén nổi chút vui sướиɠ. Cô đưa tay sờ tóc trên đỉnh đầu, rụt rè gật gật, rốt cuộc cũng mở lời:

“Con… thích ạ.”

Niềm hạnh phúc vừa lóe lên một giây.

Bùi Tùng Khê chậm rãi bước xuống cầu thang, giọng nói mát lạnh cất lên dành cho cha:

“Đưa con bé về đi.”

Dụ Miên lập tức nhảy khỏi ghế, vội níu quai cặp đang trượt xuống vai, cái đầu nhỏ khẽ cúi thấp.

Cô lặng lẽ nghĩ… [ E là, dì ấy không thích mình mất rồi.]