Editor: Mon. Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Tư Căng đã gửi các tài liệu đến, cảnh sát nhanh chóng phản hồi:
“Cảm ơn cậu Bạch đã cung cấp chứng cứ, chúng tôi sẽ ngay lập tức xuất phát, tiến hành bắt giữ Bạch Tư Trầm.”
Cảnh sát hành động rất nhanh.
Khi tìm thấy Bạch Tư Trầm, hắn đang ở bệnh viện, đang truyền nước muối sinh lý.
Lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm cuộc đời, Bạch Tư Trầm chứng kiến nhiều cảnh sát như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Trốn thuế? Các người có chứng cứ không? Vì sao lại bắt tôi! Bạch Tư Căng! Chắc chắn là hắn, nhất định là hắn đã tố cáo đúng không?!”
Cảnh sát không nói nhiều với Bạch Tư Trầm, họ trực tiếp còng tay và áp giải hắn: “Cậu Bạch, chúng tôi có quyền bảo vệ sự ẩn danh của người tố cáo, anh vẫn phải đi cùng chúng tôi một chuyến.”
......
Bạch Tư Trầm đối diện với đống chứng cứ hoàn chỉnh trên bàn thẩm vấn, không còn đường chối cãi.
Tim anh ta đập nhanh, toàn thân đổ mồ hôi, cảm giác đau đớn lại dâng lên trong bụng như hôm nay bị đá vào.
Anh ta vốn nghĩ rằng, Bạch Tư Căng chỉ có một chút chứng cứ mà hắn đã cho xem hôm nay.
Không ngờ Bạch Tư Căng đã tìm ra toàn bộ chứng cứ trốn thuế của anh ta.
Anh ta thật sự hối hận vì hôm nay không tự mình ra tay gϊếŧ chết Bạch Tư Căng!
Bạch Tư Trầm không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, liền yêu cầu được gặp luật sư, xin Tòa án Tối cao tiến hành trọng tài công khai.
Cuối cùng, anh ta chấp nhận bồi thường với mức giá gấp mười lần để đổi lấy thời hạn thi hành án 5 năm, hoãn thi hành trong 2 năm.
Ngay trong ngày rời khỏi tòa án, anh nhận được đơn ly hôn từ luật sư của Cha Lưu.
Vì anh đã vượt quá giới hạn trong cuộc hôn nhân này, đã làm sai trước, nên quyền nuôi con đã thuộc về nhà họ Lưu.
Bạch Tư Trầm không chỉ không được chia đều tài sản mà còn phải bồi thường thêm một khoản tiền cấp dưỡng lớn.
Ký xong thỏa thuận, anh nhìn vào số dư tài khoản tiết kiệm chỉ còn lại vài chục triệu, tức giận đập mạnh xuống bàn trà.
Cú đập làm mặt bàn rung lên, chén trà trên đó cũng va chạm, phát ra tiếng "đinh đương" vang vọng.
Ngô Đình từ bếp bưng một bát canh nóng, nhanh chóng bước tới bên cạnh anh:
"Con trai, nào, uống một chút đi, đừng để cơ thể suy sụp."
Nói xong, bà ngồi xuống bên cạnh Bạch Tư Trầm, ánh mắt cũng tràn đầy sự mệt mỏi và tiếc nuối.
Ba ta thật không hiểu gì cả, bà ta chỉ đi du lịch một vòng, làm sao mà về nhà lại thành ra thế này.
Ánh mắt Bạch Tư Trầm đầy sát khí, hận không thể xé nát Bạch Tư Căng thành nghìn mảnh.
5 ngày vẻn vẹn chỉ 5 ngày!!!
Từ bữa tiệc sinh nhật đến giờ, Bạch Tư Căng đã hủy hoại anh ta không còn gì!
Thân bại danh liệt, cả người lẫn của cải đều tan biến!
Anh ta cắn răng hồi lâu, cuối cùng khó khăn thốt ra ý tưởng trong lòng:
“Mẹ, con thật muốn gϊếŧ chết Bạch Tư Căng.”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của con trai mình, Ngô Đình sợ hãi.
“Bảo bối, đừng như vậy, con còn đang hoãn thi hành án, không thể mạo hiểm như thế được!”
"Quan tòa đã nói rõ rồi mà, chỉ cần trong hai năm này con cư xử tốt, vẫn có thể được giảm án!"
“Mẹ Kiếp!” Bạch Tư Trầm không kiềm chế được, đá một cước làm bàn trà lăn đi.
“Chẳng lẽ con phải nhận thua, để Bạch Tư Căng, tên phế vật đó, muốn làm gì thì làm?!”
“Mẹ, mẹ có biết không? Tô Minh Triết hôm qua gọi điện khóc xin lỗi ta, nói rằng hôm tiệc sinh nhật, Bạch Tư Căng đã lừa hắn uống một chén rượu, khiến hắn không kiềm chế được và nói ra những lời đó!”
“Cái này là do Bạch Tư Căng cố ý, nó muốn ép con đến chết!”
Ngô Đình hỏi: “Vậy con có chắc là Tô Minh Triết không lừa con hay không?”
“Đương nhiên không, cậu ta còn phải dựa vào con để sống! Không có lá gan làm chuyện đó!”
“Haizz.” Ngô Đình thở dài: “Con nói xem, nếu trước đây chúng ta không đuổi Bạch Tư Căng ra khỏi nhà, có phải mọi chuyện sẽ không đến nỗi thế này không...”
“Ông...... Ông...... Ông......”
Đột nhiên, điện thoại di động trên ghế sofa rung lên, cắt đứt lời Ngô Đình.
Bạch Tư Trầm cầm điện thoại lên và nhìn qua.
Người gọi đến — Thư ký Tiểu Vu.
Hắn nghe điện thoại: “Alo? Sao vậy? Không phải đã nói với cậu là mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng làm phiền sao?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia nhỏ hơn, mang chút căng thẳng, run rẩy truyền tới.
“Bạch tổng, không ổn rồi, Bạch Tư Căng hôm nay đến công ty, còn tổ chức cuộc họp ban giám đốc, có thể đang muốn thay thế anh tiếp nhận công ty!”
“Mẹ nó, hắn còn dám lên mặt à?!”
Bạch Tư Trầm giọng nói lớn, làm Tiểu Vu đầu bên kia vang ong ong khó chịu.
Tiểu Vu đành phải đưa điện thoại ra xa một chút rồi nói:
"Ban giám đốc sẽ họp trong nửa giờ nữa. Hơn nữa, mấy ngày nay chuyện anh phải ngồi tù đang bị lan truyền khắp công ty, bàn tán sôi nổi."
“Tôi đoán, Bạch Tư Căng sẽ dùng lý do anh có tội để đẩy anh xuống khỏi vị trí chủ tịch, Bạch tổng, anh mau đến công ty xem thử đi.”
Nói xong, người kia vội vàng cúp điện thoại.
Mẹ ơi, mỗi lần Bạch tổng nổi giận đều làm hắn muốn điếc cả tai.
Bạch Tư Trầm lập tức cầm áo vest lên, vội vã rời khỏi nhà.
Ngô Đình đứng dậy, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi: "Con trai, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, Bạch Tư Căng đang làm loạn ở công ty, muốn đẩy con xuống khỏi vị trí chủ tịch. Con không thể để chuyện này xảy ra..."
“Mẹ, đi cùng con.” Ngô Đình nói: “Mẹ cùng với các cổ đông lớn đều biết chuyện này, bọn họ sẽ không, không nể nang mặt mũi mẹ."
"Cái mảnh đất trống mà Uông tổng ở Hải Nam muốn bán cho con, mẹ lúc đi du lịch sẽ xem qua, mảnh đất đó không tệ.”
"Con cứ nói với họ là con đã chuẩn bị đầu tư vào mảnh đất đó để xây dựng một khu du lịch làng.
Hải Nam có lượng khách du lịch rất phát triển, làng du lịch chắc chắn mang lại lợi nhuận lớn. Những cổ đông già cỗi này sẽ không thể không động lòng.
Con có thể giúp họ kiếm tiền, còn Bạch Tư Căng thì không thể. Đến lúc đó, vị trí chủ tịch này vẫn sẽ thuộc về con!"
“Ừm, được.” Bạch Tư Trầm gật đầu, mang theo Ngô Đình lên xe, và nhanh chóng lao đến công ty.