Editor: Mon. Beta: Mèo Thích Ăn Cá.
Bạch Tư Trầm gầm lên: “Làm sao có thể? Lạc đạo, buổi biểu diễn hôm nay đã không còn, anh đỡ tôi một chút, chúng ta đi thôi!”
Thấy Bạch Tư Trầm muốn tìm một chỗ dựa, Lạc Lâm Uyên, người luôn tuân thủ lễ nghi, lại lùi lại hai bước:
“Đừng, tôi có bệnh thích sạch sẽ. Bạch tổng đừng làm khó tôi.
Mặt khác, ta thấy Bạch Tư Căng là một diễn viên rất tốt, muốn cho hắn vai diễn trong bộ phim 《 Dư Lương 》, vì thế, tôi không tiện tiễn cậu, cậu đi thong thả.”
Nói xong, Lạc Lâm Uyên ngả người về phía Tư Căng, làm một cử chỉ nháy mắt, tựa như muốn nói: “Chú làm được không? Nhanh khen chú đi.”
Tư Căng cũng đáp lại bằng một cái nháy mắt, có vẻ khá là nể mặt.
Nam nhân già cảm thấy vui mừng, ánh mắt sáng lên trong chớp mắt, rồi lại dùng một cặp kính mờ đậy, chuyên nghiệp lấy ra danh thϊếp đưa cho Bạch Tư Căng:
“Cậu Bạch, đây là danh thϊếp của tôi, nếu cậu có thời gian hai tuần nữa, thử sức với 《 Dư Lương 》, địa điểm là Hằng Tinh Truyền Thông, phòng làm việc của tôi.”
Tư Căng muốn từ chối, nhưng lại không đưa tay ra: “Lạc đạo, tôi nhớ đã từng nói với chú, nếu như chú vừa vặn xuất hiện và tôi muốn tìm...”
“Tốt, tốt, tốt, tôi sẽ giúp Căng Căng giữ lại, đến lúc đó nhất định sẽ đi thử sức.” Văn Đình vội vàng tiếp nhận danh thϊếp, nhìn kỹ, đồng thời lén lút quan sát Lạc Lâm Uyên.
Nhìn thấy danh thϊếp đã được lấy đi, Lạc Lâm Uyên khẽ cong môi, tiếp tục nói: “Cậu Bạch, vậy tôi chờ tin tốt của cậu.”
Nói xong, anh gật đầu nhẹ với Văn Đình rồi quay người rời đi.
Văn Đình nhìn theo bóng lưng Lạc Lâm Uyên, tỏ vẻ ngưỡng mộ, đồng thời giữ chặt tay áo Tư Căng: “Căng Căng à, anh ta thật sự rất đẹp trai, lại là một đạo diễn nổi tiếng, dì nhỏ đã sớm để ý anh ta rồi, nếu con đi thử sức, có thể hỏi xin phương thức liên lạc của anh ta cho dì được không?”
Tư Căng: “...”
Hắn từ tay Văn Đình nhận lấy danh thϊếp, thâm trầm vỗ vai cô: “Dì, dì đã hơn 40 tuổi rồi, coi như tuổi tác không có vấn đề, nhưng anh ta cũng không thích nữ đâu.”
Văn Đình nghe vậy, trong lòng vô cùng đau đớn.
Tuy vậy, đối mặt với nhiều người thân cùng bạn bè như vậy, cô không thể để mình mất mặt.
Vì thế, lập tức lấy lại tinh thần, tìm lý do để nhận danh thϊếp: “Nhưng mà, anh ta thật sự là đạo diễn xuất sắc nhất, có thể mang đến tài nguyên cho con là điều dì nhỏ không thể làm được, điều này rất có ích cho sự nghiệp diễn xuất của con.”
“Dì nhỏ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu con vào đoàn phim của Lạc Lâm Uyên...”
Sau 20 phút, Văn Đình phân tích kỹ càng lợi ích của việc ký hợp đồng với Lạc Lâm Uyên cho Tư Căng nghe.
Tư Căng nghe mà đau cả tai, đưa tay mở một kết giới để che đi tiếng nói của Văn Đình.
Hắn bất đắc dĩ nghĩ: Quả thật, những bà cô trong thế giới này thật đáng sợ.
......
Tư Căng bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng tiễn hết tất cả khách khứa.
Sau đó, anh đến phòng của nguyên chủ để kiểm tra một chút.
Nơi này vẫn như cũ, chỉ là một lớp bụi đã tích tụ. Có thể thấy sau khi nguyên chủ rời đi, phòng này đã được khóa lại và không ai vào nữa.
Anh bảo bảo mẫu dọn dẹp lại phòng, rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Sau một lúc, không kìm được, anh lấy ra danh thϊếp của Lạc Lâm Uyên.
Lạc Lâm Uyên xuất hiện đúng lúc như vậy, liệu có phải vì biết xung quanh hắn có rất nhiều bà cô chú bác mà mới đưa danh thϊếp cho hắn?
Nghĩ thông suốt, Tư Căng lấy Lạc Lâm Uyên ra khỏi danh sách đen, thêm hắn vào WeChat.
Lạc Lâm Uyên không có ảnh đại diện.
Tên WeChat là "Vực Sâu".
Tư Căng gửi yêu cầu kết bạn, rất nhanh được chấp nhận.
Hắn mở cửa sổ trò chuyện hỏi: [Lạc hồ ly, chú cố tình đưa danh thϊếp cho dì nhỏ của tôi sao?]
Chẳng bao lâu sau, Lạc Lâm Uyên trả lời: [Ừ, chú biết em sẽ không nhận, vì vậy đã đổi thành đưa người khác.]
Tư Căng: [...]
[Cả đời tôi đi qua con đường tối tăm nhất, đó chính là con đường của chú!]
[Khinh bỉ jpg]
Lạc Lâm Uyên bên kia cười khẽ, như thể có thể nhìn thấy hình ảnh một đứa trẻ nghiêm túc ngẩng đầu lên qua màn hình.
Anh tiếp tục gõ chữ: [Lần trước em và chị Mã giải hợp đồng, trên mạng gây ra một cuộc tranh cãi lớn, fan hâm mộ đều đang kêu gọi em, em bây giờ cần một người quản lý mới và một bộ phim mới tái xuất, em thấy sao?]
[Chào mừng đến thử sức, Cậu Bạch.]
【 Hoa hồng 】【 Hoa hồng 】【 Hoa hồng 】
Tư Căng nhìn tin nhắn này, ngón tay dài lướt trên điện thoại, trả lời một câu: [Nhưng mà chú ơi, chú chơi quy tắc ngầm cùng tôi, vậy tôi còn cần thử sức không?]
Lạc Lâm Uyên nhanh chóng trả lời: [Đi cho có hình thức là được.]
[Rốt cuộc thì người đậu chỉ có thể là em.]
Tư Căng: [Vậy hai tuần sau gặp, chú ngủ ngon.]
Sau khi gửi câu này, Tư Căng lại kéo Lạc Lâm Uyên vào danh sách đen.
Lạc Lâm Uyên gửi lại một câu “ngủ ngon”, rồi bất ngờ thấy dấu chấm than đỏ.
“......”
Tốt, anh thừa nhận, bây giờ người xù lông không phải là bản nhỏ mà là anh.
Bên kia, Tư Căng lại tiếp tục ngồi xuống giường, lấy ra toàn bộ tài liệu về việc trốn thuế của Bạch Tư Trầm, gọi đường dây nóng 110:
“Xin Chào, là cảnh sát sao?
Tôi muốn tố cáo, Bạch Thị tập đoàn tổng giám đốc Bạch Tư Trầm liên quan đến vụ trốn thuế, số tiền cực lớn, là hành vi phạm tội.
Chứng cứ đầy đủ, anh cho tôi xin email , tôi sẽ gửi tất cả cho anh.”