Không Làm Ánh Trăng Sáng Nữa

Chương 18

Cô đã kể lại câu chuyện, địa điểm, quên mất tên nhân vật.

Trên mặt Trì Thiển lộ ra nụ cười an tường của người sống sót sau tai nạn, tự giới thiệu với Thời Kim Lan: "Tôi tên là Trì Thiển, Trì trong ba chấm thủy, Thiển trong ba chấm thủy."

Thời Kim Lan khẽ dừng ánh mắt, trong đầu viết lại tên của người này.

Có qua có lại, sau khi biết được tên của Trì Thiển, Thời Kim Lan cũng nói cho cô biết tên của mình: "Tôi tên Thẩm Lan."

Dường như là để đối lại với lời tự giới thiệu của Trì Thiển, Thời Kim Lan nhìn vào mắt Trì Thiển, tiếp tục nói: "Thẩm trong Thẩm tam thủy, Lan trong Lan tam thủy."

(Thẩm tam thủy: Bộ thủy (氵) ba chấm/ ba giọt nước)

Trì Thiển có chút bất ngờ, một là vì Thời Kim Lan lại đối đáp với lời giới thiệu của cô.

Hai là, cô không giống người khác, cô tiếp cận Thời Kim Lan với mục đích, biết rõ tên của cô ấy, mà cái tên Thẩm Lan này rõ ràng là Thời Kim Lan cố ý giấu diếm.

Chỉ là mẹ cô ấy cũng không mang họ Thẩm, tại sao lại bịa ra cái họ này?

Chẳng lẽ thật sự là vì muốn đối đáp với mình?

Vậy mặt mũi cô thật sự lớn.

Trì Thiển nhướng mày, không quên khen ngợi cái tên giả này của Thời Kim Lan: "Thẩm Lan à, cái tên rất hay, tôi nhớ rồi."

Thời Kim Lan khẽ gật đầu, sống mũi cao thẳng khẽ động trong tầm mắt của Trì Thiển.

Không ai nói gì, xung quanh yên tĩnh trong chốc lát.

Trì Thiển cẩn thận liếc nhìn Thời Kim Lan, thấy cô ấy không có ý định nói tiếp, liền chủ động hỏi: "Thẩm tiểu thư... còn có chuyện gì nữa không?"

"Không có gì nữa." Thời Kim Lan nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt nhìn Trì Thiển.

"Vậy tôi đi nấu cháo cho cô?" Trì Thiển không quên chuyện mình vừa nói, đây chính là cọng rơm cứu mạng của cô.

"Được." Thời Kim Lan gật đầu.

"Chờ một lát." Trì Thiển lập tức nói, xoay người rời đi.

Thập Tam ngồi xổm ở cửa quan sát toàn bộ biểu hiện của Trì Thiển, sau khi cô đi ra ngoài liền lười biếng đi theo.

[ Ký chủ thật nhát gan. ] Thập Tam chậm rãi phun tào trong đầu.

[ Ngươi gan lớn, ngươi đi bồi cô ấy đi. ] Trì Thiển phản bác, [ Không phải đều nói động vật nhỏ dễ dàng chiếm được lòng người sao? Ngươi hãy giúp đỡ ký chủ phế vật này một chút có được không? ]

[ Phòng bệnh không cho phép động vật ra vào. ] Thập Tam nghiêm trang đọc tấm biển mà Trì Thanh Diễn đặc biệt dựng cho nó ở cửa.

Trì Thiển nghe vậy khinh thường "hừ" một tiếng: [ Thừa nhận đi, ngươi cũng sợ Thời Kim Lan. ]

[ Hệ thống không có cảm xúc. ] Thập Tam trả lời.

Trì Thiển liếc nhìn Thập Tam một cái, bước nhanh vào bếp.

Thật ra cô cũng không chắc Thập Tam không thích thân cận với người, hay là thật sự sợ Thời Kim Lan.

Phải tìm ngày thử mới được.

Trì Thiển âm thầm ghim trong lòng, đến phòng bếp đun nước vo gạo, nhanh nhẹn nấu cháo.

Trong nồi rất nhanh bốc lên hơi nóng, gạo trắng chen chúc vào nhau, đang dần trở nên sền sệt.

Trì Thiển cầm muỗng gỗ khuấy chậm, vừa trầm ngâm vừa gọi Thập Tam qua làn hơi nước mờ ảo: "Thập Tam."

"Meo ~" Thập Tam đang chuyên tâm liếʍ lông, kêu một tiếng, làm ra vẻ đáp lại.

[ Giả thiết, tôi nói là giả thiết, không phải là sự thật, cũng không đại biểu cho ý nghĩ thật sự của tôi. ] Trước khi nói, Trì Thiển tự bọc cho mình một lớp giáp thật dày, [ Giả thiết tôi mãi vẫn không công lược được Thời Kim Lan, tôi và Thời Kim Lan sẽ ở mãi trên đảo sao? Sau đó thế giới liền rơi vào đình trệ? ]