Sau Khi Bị Hại, Tôi Nhờ Nịnh Thần Giải Oan Vào Đêm Trăng

Chương 9

Thôi Tuần gắng sức bơi về phía tỳ bà cơ gần như đã ngất lịm trong dòng nước, kéo nàng lên bờ. May thay, nàng chỉ ngụp lặn trong chốc lát, sau khi ho ra vài ngụm nước, nàng đã từ từ hồi tỉnh.

Lúc này, nhóm bạn của tỳ bà cơ cũng vội vàng chạy đến, tất cả đều là nhạc cơ của giáo phường, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn. Thế nhưng, khi trông thấy Thôi Tuần trong bộ thường phục màu đỏ thẫm, họ nhận ra hắn là một quan viên tứ phẩm của triều đình, liền e dè đưa mắt nhìn nhau, không dám lại gần.

Thôi Tuần vô tình làm rơi khăn vấn, vài sợi tóc đen như mực xõa ra trên cần cổ trắng đến mức có thể thấy rõ cả mạch máu. Hắn đeo mặt nạ đầu thú hung ác, nhưng từ thân hình cao gầy như hạc lộ ra dưới lớp áo ướt sũng cùng đôi mắt hoa đào hơi xếch lấp ló sau chiếc mặt nạ, thì vẫn có thể thấy được phong thái tuyệt thế của chủ nhân.

Thấy tỳ bà cơ đã tỉnh lại, Thôi Tuần liền xoay người muốn rời đi, song lại bị nàng bất ngờ nắm lấy cổ tay.

Ánh mắt nàng phảng phất chút bối rối cùng vẻ không thể tin nổi, chậm rãi đưa tay, run rẩy muốn tháo bỏ mặt nạ của Thôi Tuần.

Mặt nạ rơi xuống, để lộ dung nhan rực rỡ tựa hoa đào.

Tỳ bà cơ thoáng chốc giống như bị sét đánh, toàn thân run lên bần bật. Nàng dồn chút sức tàn cuối cùng, đẩy Thôi Tuần đến lảo đảo, cổ họng nghẹn ngào bật ra mấy chữ: “Cút! Ta không cần ngươi cứu!”

Người bạn bên cạnh nôn nóng chạy tới, “A Man, chính vị lang quân này đã cứu cô!”

“Ta không cần hắn cứu!” Nàng nói: “Ta ghét hắn!”

Nói xong, nàng không muốn nhìn Thôi Tuần thêm lần nào nữa, chỉ dựa vào sự trợ giúp của người khác mà đứng dậy, tập tễnh rời đi. Các nhạc cơ khác chỉ còn biết thở dài, cúi đầu xin lỗi Thôi Tuần: “Thật xin lỗi, lang quân, bình thường A Man không như vậy…”

Thôi Tuần chỉ nói: “Không sao… Hãy chăm sóc nàng thật tốt…”

Các nhạc cơ lại thi lễ rồi đuổi theo tỳ bà cơ. Thôi Tuần nhặt chiếc áo choàng đen dưới đất lên, loạng choạng bỏ đi dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Lý Doanh đứng từ xa đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Nàng ngỡ ngàng không hiểu tại sao tỳ bà cơ lại buông lời cay nghiệt khi vừa được Thôi Tuần cứu thoát? Cho dù thanh danh của Thôi Tuần có xấu đến đâu, nhưng hắn đã cứu mạng nàng, chẳng nhẽ kể cả như thế thì hắn vẫn không xứng để được nhận một lời cảm tạ hay sao?

Hơn nữa, tại sao sau khi tỳ bà cơ chửi mắng, Thôi Tuần lại nói không sao. Người như hắn mà lại sẵn sàng nhảy xuống dòng Khúc Giang để cứu một nhạc cơ… Phải chăng họ đã quen biết nhau từ trước?

Trong lòng nàng tràn ngập nghi vấn, không khỏi nhìn về phía Thôi Tuần đang lảo đảo rời đi. Bộ thường phục đỏ thẫm đã ướt sũng, ôm sát vào thân thể càng khiến hắn thanh mảnh như cành trúc. Lý Doanh mím môi, cất bước đuổi theo, muốn hỏi cho ra lẽ, vừa cất tiếng gọi: “Thôi Thiếu khanh” thì Thôi Tuần đã chỉ về một chiếc thuyền du ngoạn ở giữa hồ.

Trên thuyền, một đôi vợ chồng trung niên đang đứng cạnh nhau. Nam nhân mặc thường phục màu tím, mặt vuông chữ điền, mày rậm, thân hình cao lớn, đôi mắt sáng rực có thần. Nữ nhân thì mày liễu mắt hạnh, phong tư tuyệt sắc. Thôi Tuần bình tĩnh nói: “Đó chính là vợ chồng Bùi Quan Nhạc, họ rất sợ ma quỷ. Cô nên nhân cơ hội này, tạo ra chút động tĩnh, họ càng sợ thì càng dễ khai ra những điều cô muốn biết.”

Lý Doanh dừng bước, không khỏi nhìn về phía phụ nhân xinh đẹp trên thuyền, người đó chính là biểu muội của Trịnh Quân, nữ nhi Vương thị ở Thái Nguyên đúng không?

Trịnh Quân vì nàng ta mà hận đến mức muốn gϊếŧ cả vị hôn thê của mình?

Tâm trí Lý Doanh rối bời, nhưng tiếng ho khan kịch liệt của Thôi Tuần đã kéo nàng về với thực tại.

Thôi Tuần ho rất dữ dội. Hắn vừa nhảy xuống dòng Khúc Giang lạnh buốt để cứu người, và giờ cái lạnh ấy như đang ngấm dần vào xương tủy. Hắn cảm thấy toàn thân như bị đông cứng, vì ho quá sức mà sắc mặt trắng bệch bị nhiễm thêm một tầng mây đỏ. Lý Doanh thấy thân thể hắn run lẩy bẩy, bước đi không vững thì không khỏi lo lắng hỏi: “Thôi Thiếu khanh, ngài không sao chứ?”

Nhưng Thôi Tuần không đáp. Hắn vẫn kiên nhẫn bước từng bước một, tiến về phía trước. Lý Doanh nhìn theo hắn, rồi lại ngoái lại nhìn về phía du thuyền, nơi Vương Nhiên Tê đang vui vẻ trò chuyện. Nàng dậm chân, vẻ mặt đầy mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo Thôi Tuần.

Càng đi, cảnh vật trước mắt Thôi Tuần càng tối sầm lại, thân thể cũng càng thêm nặng nề, nhưng dù là vậy, Thôi Tuần vẫn cố gắng lê từng bước chân, mãi cho đến khi trước mắt là một rừng mai vắng lặng. Dân chúng Trường An đều đi xem hội đèn, trong rừng mai không một bóng người. Thôi Tuần dựa vào một gốc mai vàng, cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn không thể trụ nổi nữa, cơ thể đổ gục xuống đất.

Lý Doanh vẫn luôn theo sát phía sau Thôi Tuần, thấy hắn ngã xuống thì liền hốt hoảng chạy đến. Nàng quỳ xuống bên cạnh, lo lắng lay nhẹ Thôi Tuần: “Thôi Thiếu khanh, Thôi Thiếu khanh, ngài không sao đấy chứ?”

Nhưng Thôi Tuần vẫn nhắm chặt mắt, hàng mi đen dài như cánh quạ rũ xuống, vài sợi tóc đen ướt dính trên khuôn mặt tái nhợt, sắc môi không còn một giọt máu, và dù Lý Doanh có gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh lại.

Lý Doanh cắn môi, không thể diễn tả cảm xúc trong lòng. Người này mặc dù mang tiếng xấu, thế nhưng lại rất tự trọng, ngay cả việc ngất xỉu cũng phải chọn nơi không có người mà ngã chứ không để bản thân ngã quỵ ở một nơi đông người như bên bờ Khúc Giang.

Nàng lại nhìn về phía hồ Khúc Giang đèn đuốc huy hoàng, Vương Nhiên Tê vẫn đang ở trên du thuyền, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết phải chờ cho đến bao giờ thì mới gặp được nàng ta một lần nữa.

Lý Doanh lại nhìn về phía Thôi Tuần dưới gốc hoa mai, một đóa hoa mai đỏ từ cây rơi xuống, khẽ nhẹ đáp lên phiến môi nhợt nhạt của Thôi Tuần. Hoa mai đỏ thắm, nếu từng lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau giống như ráng chiều rực rỡ thì bản thân hắn lại hệt như khối hàn ngọc trong suốt. Lý Doanh nhẹ vươn tay, nhặt cánh mai đỏ khỏi môi Thôi Tuần. Khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi lạnh giá của hắn, nàng lập tức rụt tay lại, nhưng chỉ một thoáng sau đó, nàng lại nâng tay lên, ngắm nhìn đầu ngón tay mình, thở dài một hơi.

Khoảnh khắc ấy, trong rừng mai bỗng hiện ra một ánh lửa xanh lục ma quái. Chỉ trong chốc lát, có sáu kiệu phu làm bằng giấy khiêng theo một cỗ kiệu lộng lẫy, đỉnh kiệu được trang trí bởi hoa văn bảo tướng, phủ màn lụa trắng xung quanh, chân không chạm đất lướt như bay vào trong rừng mai, rồi lại nhanh chóng nâng kiệu ra khỏi rừng, để lại đóa hoa mai đỏ rực như mây trên nền đất tĩnh mịch ở trong rừng.

Kiệu phu bằng giấy khiêng kiệu rất vững nhưng trong kiệu vẫn hơi rung lắc. Thôi Tuần đang hôn mê nằm trên lớp da hổ trắng mềm mại. Bốn góc trong kiệu đều được đặt lò hương khắc hoa văn chim phượng, hương liệu được đốt trong lò khiến không gian ấm áp như giữa xuân, ấy vậy nhưng Thôi Tuần vẫn cảm thấy toàn thân lạnh thấu. Hắn run rẩy, bất giác ho khan, mày nhíu lại, hình như rất khó chịu. Lý Doanh quỳ xuống trước mặt hắn, cúi người gạt những sợi tóc dính trên mặt hắn sang một bên. Nàng liếc nhìn bộ y phục ướt sũng màu đỏ thẫm của hắn, không khỏi lo lắng. Nếu không thay ra, e rằng hắn sẽ sốt cao thêm một trận nữa.

Nhưng ngoài nàng ra, những người hầu bằng giấy mà mẫu thân đốt cho nàng đều không thể chạm vào người sống. Lý Doanh cắn răng, rốt cộc vẫn run rẩy đưa tay, tháo bỏ dây thắt lưng trên eo của Thôi Tuần.

Sau khi tháo xong thắt lưng, nàng lại run rẩy cởi chiếc áo ngoài màu đỏ thẫm của hắn. Cởi xong áo ngoài, Lý Doanh hít sâu một hơi, tiếp tục cởi áσ ɭóŧ màu trắng mặc bên trong của Thôi Tuần.

Nhưng ngay khi Lý Doanh chạm tới lớp áo trong cùng của Thôi Tuần, nàng lập tức đứng sững lại.

Thôi Tuần cởi trần, trên người đầy rẫy những vết thương chằng chịt. Có vết roi, vết dao, vết bỏng và cả những vết mà nàng không biết là do dụng cụ nào gây ra. Những vết thương như những con rết khổng lồ, bò khắp cơ thể mảnh mai như ngọc, ngọc trắng như bị nhuốm bẩn, khiến người ta không nỡ nhìn thêm nữa.

Lý Doanh hoảng sợ quay đầu đi, nhưng trước mắt nàng vẫn là những vết thương ghê rợn đó, thậm chí cổ họng nàng còn hơi lờm lợm. Suy cho cùng, nàng chỉ là một tiểu công chúa quý giá của Đại Minh cung, đã bao giờ phải chứng kiến cảnh máu me tàn nhẫn của nhân gian theo cách này đâu. Nàng đột nhiên nhớ đến vết thương sâu hoắm như cái lỗ ở xương đòn Thôi Tuần, có lẽ đó là do những dây xích bằng gai xỏ qua xương bả vai, treo lên trong một khoảng thời gian dài, nên mới tạo thành vết thương sâu đến vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy da đầu tê dại, sợ đến mức buồn nôn.

Đằng sau bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ, Lý Doanh quay đầu lại, thấy Thôi Tuần không biết đã tỉnh dậy từ khi nào. Hắn chật vật ngồi dậy, tựa vào trụ kiệu, rồi ôm lấy bộ y phục ướt sũng của mình, che đi những vết thương trên người.

Lý Doanh cuống quýt giải thích: “Ta chỉ… chỉ muốn thay cho ngài bộ y phục khô ráo.”

Thôi Tuần không nói gì, hắn cúi đầu, cố gắng buộc lại vạt áo, nhưng bàn tay hắn như bị rút cạn sinh lực, mất một lúc lâu mới buộc được một nút áo đơn giản. Lý Doanh xấu hổ và áy náy vô cùng, nàng lắp bắp hỏi: “Những vết thương trên người ngài…”

Thôi Tuần ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh, hắn đáp: “Đây không phải việc của cô?”

Lý Doanh giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, nàng cúi đầu, ngập ngừng nói: “Đúng, không phải việc của ta, ta chỉ hỏi…”

Thôi Tuần không thèm để ý đến nàng, tiếp tục cúi đầu cài áo. Lý Doanh xoa xoa đầu, cuối cùng vẫn quyết định đưa cho hắn bộ y phục màu nguyệt bạch đã được hơ ấm trên lò hương: “Ngài… vẫn nên thay bộ y phục khô ráo này đi.”

Thôi Tuần không đáp. Lý Doanh vẫn không từ bỏ: “Ta không có ý gì, ta cũng sẽ không hỏi gì thêm, nhưng nếu ngài cứ mặc bộ y phục ướt sũng này, e rằng sẽ sinh bệnh nặng thêm, thân thể ngài vốn đã không khỏe… Nếu không ai yêu quý ngài, thì chí ít, ngài cũng nên tự thương lấy mình…”

Nàng nói xong thì đặt bộ y phục sạch sẽ bên cạnh Thôi Tuần. Sau đó, nàng phất nhẹ tay, giữa nàng và hắn là một tấm màn lụa trắng thêu hoa bảo tướng tinh xảo vừa buông xuống. Lý Doanh xoay người, đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ không nhìn. Đợi ngài thay xong rồi hãy gọi ta.”

Nàng quay lưng về phía Thôi Tuần, dáng ngồi đoan chính ngay thẳng, lớp sa trắng nhẹ nhàng lay động, thoảng qua sau vành tai nàng. Nàng không chắc liệu Thôi Tuần có thay bộ y phục sạch mà nàng đã chuẩn bị hay không, dù sao hắn cũng là người có tính cách khó lường, chưa kể nàng mới vừa chọc giận hắn… Nàng cứ chờ như vậy, lặng thinh không nói, chỉ hít thở mùi hương thanh khiết thoát ra từ lò hương, nhắm mắt bịt tai, không nhìn, cũng không nghe.

Có vẻ như đã trôi qua rất lâu, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, Lý Doanh mở to mắt, hạ tay che tai xuống, hỏi kiệu phu: “Đến Thôi phủ rồi sao?”

Kiệu phu không trả lời mà là Thôi Tuần ho khan đáp: “Đúng vậy.”

Lý Doanh không khỏi quay đầu lại, chợt thấy một bàn tay thon dài trắng nhợt, vén nhẹ tấm sa lụa ở giữa, một gương mặt kiều diễm nhưng lại thanh tao, không hề có chút dâʍ đãиɠ, hiện ra sau lớp sa.

Lý Doanh ngây người, Thôi Tuần đã mặc xong bộ y phục mà nàng đưa cho hắn. Đó là bộ y phục theo kiểu văn nhân thịnh hành từ ba mươi năm trước, tay rộng, áo dài, có phần rộng rãi hơn so với trang phục nam nhân ngày nay. Thôi Tuần vốn đã gầy gò, sau khi buộc đai và đội lại quan ngọc, tóc đen như mực rũ xuống, toát lên phong thái thần tiên, ngọc thụ chi lan.

Lý Doanh ngắm nhìn hắn, buột miệng thốt ra: “Ngài mặc như vậy, thật sự rất đẹp…”

Nói xong, nàng cảm thấy hơi hối hận vì đã lỡ lời, nhưng Thôi Tuần chỉ giữ nguyên thần sắc điềm tĩnh, hắn hỏi: “Sao không đi tìm Vương Nhiên Tê?”

Lý Doanh ngẩn người, nói: “Ta đi tìm nàng, còn ngài thì sao?”

Ánh mắt Thôi Tuần chợt xẹt qua một tia khác lạ, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ bước xuống kiệu, đi vào Thôi phủ. Chỉ có điều, gần vào đến bên trong, hắn đột nhiên quay đầu lại, nói hai chữ: “Đa tạ.”