Sau Khi Bị Hại, Tôi Nhờ Nịnh Thần Giải Oan Vào Đêm Trăng

Chương 6

Ngày mùng chín tháng Giêng.

Sáng sớm, Thôi Tuần đang dưỡng bệnh ở nhà thì nhận được một hộp gấm từ tay tiểu lại của Sát Sự Thính. Tiểu lại bẩm báo: “Đây là do người của Quỷ thương Ngư Phù Nguy mang tới.”

Thôi Tuần mở hộp ra, thấy bên trong là chín thỏi vàng được xếp ngay ngắn.

Hắn nhướng mày, không ngờ nàng công chúa yểu điệu, mảnh mai ấy lại thật sự có thể đổi được dương ngân về.

Hắn cầm lấy một thỏi vàng, ước lượng trong tay rồi đưa cho tiểu lại: “Ngươi mang thỏi vàng này đến cho Tào Khôn ở Đại Lý Tự, nói với hắn rằng ta cần hồ sơ vụ án của công chúa Vĩnh An thời Thái Xương ba mươi năm trước.”

Tiểu lại có phần ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm, chỉ cung kính nhận mệnh rồi lui ra.

Sau khi tiểu lại rời đi, Thôi Tuần gọi lão bộc câm đến, chỉ vào hộp gấm chứa tám thỏi vàng còn lại, sau đó đóng hộp lại, dặn dò: “Cứ làm theo cách cũ.”

Lão bộc gật đầu, ôm hộp gấm rời đi. Thôi Tuần ngồi quỳ trước án thư, nhẹ nhàng ho khẽ. Trên án thư bày một cuộn thẻ tre, bên trên là chi chít tên người. Hắn cầm bút lông sói chấm vào chu sa, rồi vạch một dấu gạch chéo lên hai chữ “Vương Lương.”

Gấp thẻ tre lại, hắn trầm tư một lúc lâu, lúc này, tiểu lại cũng đã quay về, còn mang theo hồ sơ vụ án của Lý Doanh.

Tiểu lại hào hứng kể: “Gã Tào Khôn kia vừa nhìn thấy vàng hai mắt liền sáng rỡ, lập tức đồng ý lấy hồ sơ của công chúa Vĩnh An cho ngài. Thiếu khanh nói hắn tham tiền quả không sai.”

Thôi Tuần nhận lấy hồ sơ, mở ra xem kỹ. Tiểu lại cũng mang đến một bình rượu nho, cung kính đặt lên án thư: “Hồi bẩm Thiếu khanh, thứ này được Lư Tư nghiệp biếu tặng. Hôm nay hắn được điều sang Đại Lý Tự nên đặc biệt gửi rượu nho mỹ tửu sang để tỏ lòng kính trọng với ngài. Hạ quan đoán chắc là hắn có ý muốn kết giao.”

Thôi Tuần không buồn liếc nhìn bình rượu, chỉ hờ hững đáp: “Để đó.”

Sau khi tiểu lại rời đi, Thôi Tuần tiếp tục nghiên cứu hồ sơ của Lý Doanh. Bất tri bất giác, mặt trời khuất dạng sau dãy núi, sáu trăm tiếng trống mộ cổ từ cổng thành Trường An vọng lại, phố xá ồn ào cũng từ từ lắng xuống. Hắn khép quyển hồ sơ, khẽ ho hai tiếng, lòng bỗng dấy lên chút nghi hoặc.

Chẳng phải vị công chúa kia vẫn luôn sốt ruột muốn biết ai là kẻ sát hại mình sao? Nàng đã dốc hết tâm sức để đổi dương ngân thì vì sao cả một ngày nay vẫn chưa thấy xuất hiện?

Hắn không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, nhưng người bước vào không phải Lý Doanh mà là lão bộc câm.

Lão bộc câm cẩn thận đặt chén sứ thanh diêu đầy thuốc đang bốc khói nghi ngút lên án thư, sau đó ra hiệu bằng tay. Thôi Tuần liền hỏi: “Chuyện ta giao ông đã làm xong chưa?”

Lão bộc câm gật đầu, rồi lại tiếp tục quơ tay ra dấu. Thôi Tuần im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Ông nói, mẹ của Tào Ngũ lang qua đời rồi sao?”

Lão bộc câm lại gật đầu, từ những cử chỉ của lão, có thể lờ mờ nhận ra ý tứ “chịu nhục không nổi”, “thắt cổ tự vẫn”. Thôi Tuần lặng yên rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Ta biết rồi.”

Sau khi lão bộc rời đi, Thôi Tuần ngồi lặng hồi lâu, cửa sổ chưa đóng chặt, cơn gió lạnh buốt len qua khe cửa, thấm vào xương tủy. Hắn cảm thấy cổ họng có vị tanh ngọt, sau đó một cơn ho dữ dội lại ập đến. Chén thuốc màu men ngọc bích đặt trên án thư đã nguội đi, mùi cay nồng của quế chi và ma hoàng quyện vào nhau, đồng loạt xông vào mũi khiến hắn không khỏi khó chịu. Thôi Tuần định bưng chén thuốc lên để uống nhưng mùi vị chát đắng khiến dạ dày hắn trở nên nôn nao, cuối cùng hắn không uống nữa mà tiện tay ném chén thuốc sang một bên, thay vào đó là cầm lấy bình rượu nho mà Lư Tư nghiệp gửi tặng.

Hắn lảo đảo bước đến cửa, đẩy cửa ra.

Bên ngoài trời đã đổ tuyết, những bông tuyết nhẹ nhàng như liễu rơi, một màu trắng xóa phủ kín khắp sân viện. Đèn l*иg lục giác treo ở góc hành lang bên ngoài sương phòng đã được thắp lên, ánh sáng nhu hòa hắt lên lớp tuyết bàng bạc, phản chiếu thành một tầng sáng êm dịu. Giữa bầu trời là vầng trăng tròn treo lơ lửng, tô điểm cho đêm tuyết lạnh lẽo bằng một vẻ đẹp thuần khiết và thanh tịnh.

Thôi Tuần khoác lên người áo choàng lông trắng, ngồi dựa vào cột hành lang, ngắm nhìn những bông tuyết bay lả tả. Khoảnh khắc đó, tiếng cười sang sảng của một thiếu niên bỗng hiện về trong đầu hắn.

“Thập Thất Lang, tuyết lớn thế này, để mai chúng ta đấu lại đi!”

“Huynh sợ rồi?”

“Nực cười, ai nói ta sợ? Đấu thì đấu!”

Giữa những bông tuyết trắng, thiếu niên hiên ngang như tùng, bóng kiếm uyển chuyển như rắn lượn, xung quanh là tiếng tán thưởng vang lên không ngừng: “Thập Thất lang! Tào Ngũ! Đường kiếm đẹp lắm! Đẹp lắm!”

Tuyết càng lúc càng rơi nhiều hơn, màu trắng của tuyết và màu bạc của kiếm dần hòa vào nhau. Nhìn những bông tuyết bay, l*иg ngực Thôi Tuần đột nhiên nghẹn lại, hắn cảm thấy khó thở, cơn ho dữ dội lại ập đến, gương mặt tái nhợt ửng lên một chút sắc đỏ. Bàn tay gầy gò với những đốt xương lộ rõ cố với lấy bình rượu có đầu phượng hoa sen, nhưng dường như lại không đủ sức lực, loay hoay mãi mới cầm nổi bình rượu. Hắn run rẩy nâng bình lên, không rót vào chén kim bôi nữa mà dốc ngược uống trực tiếp từ miệng bình. Uống được vài ngụm thì lại ho sặc sụa.

Ho xong vài tiếng hắn lại muốn uống tiếp, nhưng khi tay vừa nắm lấy bình rượu, hắn nhìn thấy họa tiết hoa sen trên bình.

Thôi Tuần khựng lại. Hắn mím chặt môi, không chuốc rượu nữa mà vứt bình ra xa như vừa chạm phải thứ rắn rết ghê tởm. Chiếc áo choàng lông chồn trắng khoác trên người bị thấm chút rượu nho, bộ lông tinh khiết không tì vết giờ đã loang lổ vết đỏ. Thôi Tuần liền cởi phăng áo choàng, ném mạnh sang một bên.

Giữa nền tuyết trắng tinh khôi, Thôi Tuần trong bộ thường phục đỏ thẫm ngồi dựa vào cột hành lang, ho sặc sụa. Hắn nhìn tuyết rơi dày đặc, ánh mắt xa xăm, như thể muốn xuyên qua những bông tuyết mà nhìn về vùng sa mạc xa thẳm.

Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, dưới ánh trăng chợt xuất hiện một thiếu nữ cầm ô giấy dầu. Nàng khoác lên người áo choàng hồ ly trắng, bước chân nhẹ nhàng và điềm tĩnh, dẫm trên tuyết lại gần.

Lý Doanh chầm chậm đến bên cạnh Thôi Tuần. Nàng thu ô, giũ nhẹ những bông tuyết đọng rồi nhìn qua bình rượu đầu phượng hoa sen cùng chiếc áo khoác lông cáo bị vứt sang một bên giờ đã lấm bẩn. Nàng lẳng lặng ngồi xuống cạnh Thôi Tuần, dịu dàng mở lời: “Ta cũng có rượu đây, ngài có dám uống không?”

Thôi Tuần dừng ho, bình thản đáp: “Có gì mà không dám?”

Rượu của Lý Doanh là rượu tế lễ. Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Thôi Tuần, rót ra một chén rượu Lục Nghị mới ủ còn thơm nồng, đưa cho Thôi Tuần. Hắn đón lấy và uống cạn chỉ trong một hơi. Lý Doanh cũng cầm lấy chén kim bôi, uống một ngụm nhưng chén rượu vừa qua cổ đã làm nàng ho mấy tiếng vì sặc. Thôi Tuần thấy thế liền nhướng mày, nhếch môi cười nhạt:

“Thì ra công chúa không biết uống rượu.”

Lý Doanh thẳng thắn thừa nhận: “Quả thực ta không giỏi uống rượu.”

Thôi Tuần nhấc chén lên, ngửa cổ uống cạn chén rượu thứ hai. Hắn đặt chén xuống rồi hờ hững nói với Lý Doanh: “Không biết uống, sao lại phải uống?”

Lý Doanh liếc nhìn Thôi Tuần, thấy hắn lại cúi đầu ho nhẹ sau khi uống rượu. Nàng đáp lời, không chút e dè: “Ngài mang bệnh trong người, không chịu uống thuốc lại đi uống rượu, có gì khác với ta sao?”

Nghe nàng nói, khóe môi Thôi Tuần hiếm hoi lắm mới hé nở nụ cười. Lý Doanh rót thêm một chén rượu, lần này không uống một hơi mà chỉ chậm rãi nhấp nhẹ từng ngụm. Nàng uống từ từ còn Thôi Tuần thì uống rất nhanh. Hai người không nói gì thêm, chỉ cầm chén kim bôi ngồi xếp bằng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn ánh trăng và màn mưa tuyết mờ mịt như bông liễu. Bình rượu chẳng mấy mà đã cạn đến đáy, lúc này Lý Doanh mới nhấp ngụm rượu cuối cùng, đột nhiên nói: “Đêm qua ta đã gặp Ngư Phù Nguy.”

Thôi Tuần cũng đã mở miệng: “Người này ngông cuồng phóng túng, chán ghét thế gian, đặc biệt căm hận các thế gia vọng tộc. Chắc hắn đã chẳng nói gì tốt đẹp.”

Lý Doanh đáp: “Đúng vậy, hắn nói rất khó nghe. Nhưng hắn nói với ta rằng cái chết của ta đã thay đổi vận mệnh của hàn môn trên khắp thiên hạ, cũng thay đổi vận mệnh của cả triều Đại Chu.”

Nàng hít sâu một hơi, quay sang nhìn Thôi Tuần: “Có thật thế không?”

Hóa ra suốt cả ngày nay, nàng không xuất hiện là vì câu nói ấy khiến lòng nàng đau đớn.

Nhưng trong mắt Thôi Tuần vẫn là vẻ lãnh đạm như nước. Hắn đáp: “Đúng.”

Lý Doanh mím môi, cười khổ: “Xem ra cái chết của ta là điềm lành cho đất nước và dân chúng.”

Nàng bỗng thấy lạnh, bèn kéo chặt áo choàng hồ ly trên người, khẽ lẩm bẩm: “Cả đời ta chưa từng làm điều gì sai trái, đến cả cái chết cũng trở thành phúc đức cho muôn dân. Đấy là may mắn của ta sao?”

Thôi Tuần không hề an ủi nàng, chỉ nói: “Đại Lý Tự đã gửi tới hồ sơ của cô tới đây. Nếu không muốn xem thì không cần phải xem.”

Lý Doanh cầm chặt chén vàng trong tay, dù nàng nắm giữ bao lâu thì chén vàng vẫn lạnh buốt như băng, không thể ấm lên như bàn tay con người. Lý Doanh cười chua chát, lắc đầu: “Ta muốn xem.”

Nàng nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ cả ngày nay và cuối cùng cũng đã thông suốt. Dù ba mươi năm qua thiên hạ có lẽ đều vui mừng vì cái chết của ta, vui mừng vì cái chết ấy đã mang cho Đại Chu một cơ hội đổi mới. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta đã làm sai điều gì. Ta không đáng phải chết. Ta muốn tìm ra sự thật, ta muốn tự mình đòi lại công bằng.”

Khi nàng nói đến đây, lời lẽ đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Thôi Tuần không khỏi quay sang nhìn nàng, một lát sau hắn mới dời đi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Nếu đã vậy, thì hãy xem qua hồ sơ.”

Rượu đã cạn, nhưng cục diện vẫn chưa được phá giải.

Thôi Tuần và Lý Doanh bước vào trong phòng. Thôi Tuần đi trước, thường phục đỏ thẫm đã bị tuyết làm ướt, dán sát vào thân thể, khiến dáng người hắn càng trở nên gầy gò, phần hông đeo thắt lưng điệp tiệp càng thêm mảnh mai như thân trúc. Lý Doanh đột ngột dừng bước, quay lại đóng cửa gỗ rồi đóng cả cửa sổ để chặn gió lạnh và những bông tuyết bay lạc vào.

Thôi Tuần đã để sẵn sách thẻ ở trên án thư. Hắn ho khan hai tiếng, sau đó đưa cho Lý Doanh và nói: “Đây là hồ sơ của cô.”

Lý Doanh không đón lấy ngay, mà liếc nhìn bát thuốc màu men ngọc bích đặt trên bàn. Thuốc đã nguội lạnh. Nàng cúi xuống cầm bát thuốc lên, lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng yếu ớt khiến chén thuốc dần dần ấm lên.

Lý Doanh khẽ cười, tự giễu: “Hóa ra làm quỷ hồn cũng không phải là không có lợi ích gì.”

Nàng đưa chén thuốc cho Thôi Tuần: “Ngài bệnh nặng lắm rồi, vẫn nên uống thuốc trước đã.”

Thôi Tuần liếc nhìn chén thuốc, mím môi, không nói một lời. Lý Doanh ngẩn ra, rồi như sực nhớ điều gì, nàng lấy một viên đường từ trong túi hương bằng gấm thêu mẫu đơn ngũ sắc treo ở thắt lưng, bỏ vào chén thuốc. “A gia cũng sợ uống thuốc, người sợ đắng nên ta thường bỏ chút đường vào thuốc cho người. Sau khi bỏ đường, thuốc sẽ không còn đắng nữa. Ngài cũng thử xem sao?”

Thôi Tuần vẫn chưa có ý định nhận chén thuốc. Lý Doanh thở dài: “Ta biết trong lòng ngài có lẽ mang nhiều gánh nặng, nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ khi còn sống, mọi chuyện mới có thể xảy ra. Ngài không biết ta đã ghen tị biết bao vì ngài vẫn đang được sống…”

Lời nàng rất nhẹ, ánh mắt chân thành. Chiếc áo choàng hồ ly trắng như tuyết càng khiến nàng thêm phần thanh tao. Nàng không chắc liệu Thôi Tuần có chịu nghe lời nàng hay không, nhưng nàng chỉ nghĩ rằng hắn đang giúp nàng điều tra vụ án, nàng không thể thấy hắn tự hành hạ bản thân mà không làm gì. Đang suy nghĩ xem nên tiếp tục khuyên nhủ như thế nào, Lý Doanh bất ngờ thấy Thôi Tuần đón lấy bát thuốc từ tay nàng, uống cạn chỉ trong một hơi.