Sau Khi Bị Hại, Tôi Nhờ Nịnh Thần Giải Oan Vào Đêm Trăng

Chương 3

Câu trả lời này năm ngoài dự đoán của Lý Doanh. Nàng khẽ ngẩn người. Suốt mười sáu năm sống trong nhung lụa, được yêu chiều hết mực, chưa một thần tử nào dám đối đáp với nàng như thế. Nghĩ ngợi một lúc, nàng nói với giọng run run: “Ta biết yêu cầu này có hơi đường đột, nhưng ta không muốn cô hồn dã quỷ, ta muốn đầu thai, và để làm được điều đó, ta cần tìm ra kẻ đã gϊếŧ mình. Ngài có thể giúp ta không?”

Nhưng sự chân thành của nàng chỉ đổi lại một câu nói từ Thôi Tuần: “Việc đó liên quan gì đến ta?”

Lý Doanh có chút bối rối và khó xử, nàng xoắn tay áo, giọng điệu ngập ngừng: “Nếu ngài giúp ta, nhất định ta sẽ báo đáp.”

Thôi Tuần cười nhạt: “Cô có gì để báo đáp ta?”

“Ta…” Lý Doanh nghẹn lời. Nàng chỉ là một hồn ma cô độc, thực sự không có gì để có thể báo đáp hắn.

Nàng cúi đầu, cắn môi, không biết phải làm sao để thuyết phục hắn. Thấy vậy, Thôi Tuần cũng không muốn phí lời thêm, bày ra động tác tiễn khách: “Cô đi đi, ta không có hứng giúp một hồn ma.”

Lý Doanh không muốn rời đi. Thôi Tuần là người duy nhất có thể nhìn thấy nàng, và còn là Thiếu khanh tứ phẩm của Sát Sự Thính. Ngoài hắn ra, nàng không biết tìm ai khác. Cảm giác vô vọng khiến nàng chỉ biết thở dài, nói khẽ: “Nhưng ngoài ngài ra, ta không biết phải tìm ai nữa…”

Thôi Tuần bật cười như nghe một điều gì đó rất hài hước: “Trước khi đến, chẳng lẽ cô không hỏi rõ về con người ta sao?”

Lý Doanh lặng đi. Nàng đương nhiên biết Thôi Tuần là ai. Hắn được gọi là Liên Hoa Lang, diện mạo thanh thoát tựa hoa sen, nhờ vẻ ngoài mà trở thành khách trong màn của mẫu thân nàng. Người đời nói rằng hắn phẩm cách ti tiện, hèn mòn thù dai, là một tên tiểu nhân chính hiệu.

Nhưng dù hắn có xấu xa đến đâu thì nàng còn có thể cầu cứu ai được nữa? Nàng sợ cô độc, nàng không muốn bị nhốt trong hồ sen, càng không muốn chìm sâu vào bóng tối vĩnh hằng nữa.

Dường như Thôi Tuần cũng không muốn tốn thời gian thêm, hắn nói: “Ta phải đến Sát Sự Thính để thẩm vấn một vụ án. Nếu muốn theo thì cứ đi, nhưng ta dám chắc cô sẽ nhanh chóng đổi ý thôi.”

Lý Doanh không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Thôi Tuần, nhưng vẫn nhắm mắt, lẽo đẽo theo gót chân hắn đến Sát Sự Thính nằm ở phường Nghĩa Ninh. Nàng bám sát phía sau Thôi Tuần, và dĩ nhiên, ngoại trừ hắn ra, không ai có thể nhìn thấy nàng.

Vừa bước vào ngục, Lý Doanh đã ngay lập tức bị những tiếng kêu la thảm thiết từ vang lên từ bốn phía làm cho sợ hãi, bước chân không khỏi khựng lại. Trong ngục đốt vô số chậu than, trên đó đặt đủ loại hình cụ đã được nung nóng. Không khí nóng bức như giữa trời tháng tư, các cai ngục đều để trần, chỉ có Thôi Tuần bước vào lại cảm thấy lạnh, thậm chí còn phải kéo chặt chiếc áo choàng lông dày màu đen tuyền trên người, sắc mặt hắn trắng bệch như quỷ dữ bò lên từ địa ngục. Nhìn thấy hắn, nhóm cai ngục đều cúi đầu, cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiếu khanh.”

Thôi Tuần không đáp lại, khoác huyền bào tiếp tục tiến sâu vào bên trong ngục thất, Lý Doanh giật mình tỉnh lại, vội vàng bịt tai, chạy nhanh theo hắn.

Lý Doanh vừa tiến vào thì liền bị mùi máu nồng nặc làm buồn nôn. Trước mặt nàng là một người máu me be bét, treo trên giá hình. Nàng sợ hãi lùi lại mấy bước, chợt nhận ra người đó đã bị tra tấn đến mức không còn rõ hình người nữa, toàn thân thương tích, hơi thở thoi thóp, xương sườn cũng lòi cả ra. Chân hắn dường như cũng đã bị kẹp gãy, bị buộc treo lên thành một tư thế méo mó. Từ nhỏ Lý Doanh đã lớn lên ở cung cấm, luôn được cưng chiều nên đã bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng khủng khϊếp thế này đâu. Nàng hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, hai tay che mắt, không dám nhìn thêm.

Thôi Tuấn dường như đã đoán trước được phản ứng của nàng. Hắn không bận tâm, chỉ từ từ vươn cánh tay khẳng khiu ra khỏi lớp áo choàng dày màu huyền sắc, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng điềm đạm gõ vào những dụng cụ tra tấn đang xếp trên lò than, như thể đang cân nhắc xem liệu cái nào sẽ có hiệu quả nhất. Cai ngục xung quanh đều im lặng, không dám thở mạnh. Một lúc sau, hắn chọn ra một thanh sắt nung đỏ, nhìn làn khói trắng bốc lên, mặt mày vô cảm bước đến gần tên tù nhân, chậm rãi hỏi: “Ta sẽ hỏi ngươi lần nữa, có phải Hán Dương vương đang mưu phản không?”

Tên tù nhân đã bị tra tấn đến hấp hối, máu chảy xuống che khuất tầm mắt hắn. Khoang miệng hắn đã bị nhổ hết răng, máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng nói: “Thôi Tuần… ta là con cháu Vương thị ở Thái Nguyên, giữ chức Trưởng sử phủ Hán Dương vương. Ngươi không có chiếu chỉ mà bắt ta đến đây, ý đồ dùng cực hình để bức cung… không sợ sau này lộ ra… sẽ bị Thánh nhân trừng phạt sao?”

Thôi Tuần chỉ thờ ơ đáp: “Ta hỏi lần cuối, có phải Hán Dương vương đang mưu phản không?”

Vương Trường sử bật cười lớn: “Hán Dương vương không mưu phản. Chính ngươi, vu hãm triều thần, khổ hình bức cung, ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Thôi Tuần mất dần kiên nhẫn, cây sắt nung đỏ trong tay hắn lập tức ấn mạnh lên l*иg ngực của Vương Trường sử, da thịt nơi bị tra tấn lộ ra cả xương trắng. Một tiếng thét thất thanh, đau đớn đến mức không giống tiếng người bật ra từ miệng Vương Trường sử trước khi hắn ngất lịm đi.

Lý Doanh ngồi sụp xuống đất, hai tay bịt chặt tai, cả người run rẩy. Thôi Tuần thản nhiên vứt cây sắt sang một bên như vứt đi thứ giẻ rách, ra lệnh cho cai ngục: “Lấy nước muối, dội cho hắn tỉnh lại.”

Ra lệnh xong, Thôi Tuần vô tình quay đầu nhìn về phía Lý Doanh, nhưng Lý Doanh vốn ngồi đó giờ đã biến mất, hẳn là đã bị dọa đến mức phải bỏ chạy.

Việc này nằm trong định liệu của Thôi Tuần.

Bị dội nước muối, Vương Trường sử đau đớn đến bừng tỉnh, hắn ho sặc sụa, máu từ miệng và mũi hắn phun ra, bắn lên cả người Thôi Tuần. Cai ngục vội vàng đưa khăn, Thôi Tuần ghét bỏ lau đi những vết máu trên tay, nghe cai ngục lắp bắp lo sợ: “Thôi Thiếu khanh, phạm nhân sắp không chịu nổi nữa rồi…”

Vương Trường Sử bị tra tấn đến mức chỉ còn lại một chút hơi tàn, Thôi Tuần vẫn chăm chú lau tay, không hề ngẩng đầu: “Chết thì chết. Chẳng phải hắn vẫn còn con trai sao?”

Vừa nghe thấy những lời này, đôi mắt mờ đυ.c của Vương Trường Sử trợn to, cố nén cơn đau mà yếu ớt nguyền rủa: “Thôi Tuần, ngươi nhất định chết không được tử tế…”

Thôi Tuần khẽ cười, giọng nói lạnh nhạt: “Ta chết thế nào, đâu phiền Vương Trường sử lo lắng.”

Hắn từ từ bước đến gần, chăm chú nhìn vào gương mặt bầm dập đầy máu của Vương Trường sử, rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Vương Lương, sáu năm trước, ngươi đã từng phục vụ dưới trướng của Bùi Quan Nhạc có đúng không? Vụ việc ở Lạc Nhạn Lĩnh, hẳn là ngươi biết rõ, chỉ cần ngươi kể lại chi tiết mọi chuyện, ta sẽ không động đến con trai ngươi.”

Vừa nghe đến mấy chữ “Lạc Nhạn Lĩnh”, đồng tử của Vương Trưởng sử đột ngột giãn rộng, cơ thể run rẩy dữ dội, lúng búng nói: “Lạc Nhạn Lĩnh… Lạc Nhạn Lĩnh… Hóa ra ngươi đến đây vì chuyện đó…”

Lời nói của hắn lộn xộn, không rõ ràng. Thôi Tuần cau mày, tiến sát hơn để nghe rõ tiếng thì thào của Vương Trưởng Sử nhưng hắn chỉ lẩm bẩm được vài câu “Lạc Nhạn Lĩnh”, rồi đầu ngã xuống, không còn hơi thở.

Cai ngục vội vàng chạy đến, nâng đầu Vương Trường sử lên, kiểm tra nhịp thở, hoảng hốt báo cáo: “Thôi Thiếu khanh, hắn… hắn sợ đến chết rồi.”

Hắn thật sự bị dọa đến chết? Dưới lớp áo đỏ thẫm, nắm tay Thôi Tuần dần siết chặt. Hắn lạnh lùng liếc nhìn thi thể không kịp nhắm mắt của Vương Trường sử, nói: “Ném đi, cho chó ăn.”

Kể từ ngày hôm đó, hẳn là Lý Doanh đã bị những thủ đoạn tàn bạo và màn tra tấn ép cung của Thôi Tuần dọa cho khϊếp sợ, không dám lảng vảng gần hắn nữa. Cũng vài ngày sau, Thái hậu đã triệu Thôi Tuần vào cung yết kiến.

Trong điện Bồng Lai, làn khói thơm đang tỏa ra từ lư hương Bác Sơn hình đầu phượng, quyện vào không gian. Sau tấm rèm ngọc, Thái hậu nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, mắt nhắm hờ. Thái hậu mắc chứng đau đầu từ lâu, cơn đau có lẽ lại phát tác, nên mới dùng đến hương liệu để xoa dịu.

Thôi Tuần quỳ trên sàn gỗ lim, dáng người ngay thẳng nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Thái hậu dường như cố ý làm khó, không hiệu để hắn đứng lên mà phải rất lâu sau mới chịu lên tiếng: “Thôi Tuần, lá gan của ngươi ngày càng lớn.”

Thôi Tuần cúi đầu: “Thần biết tội.”

Thái hậu cười nhạt: “Biết tội? Ngươi lợi dụng lúc Vương Lương về Trường An thăm gia đình, sai người của Sát Sự Thính bắt hắn về, dùng cực hình tra khảo đến chết, rồi lại bỏ xác ngoài đồng hoang. Ngươi có biết thân thể mà người nhà họ Vương tìm thấy chỉ còn là một thi thể không toàn vẹn? Giờ đây, họ đang la lối đòi cáo ngự trạng, muốn Thánh thượng phải làm rõ phải trái.”

Thôi Tuần vẫn im lặng, chỉ nói: “Thần có tội.”

“Ngươi đương nhiên có tội!” Giọng nói của Thái hậu ẩn chứa sự phẫn nộ: “Vương Lương tuy chỉ là Trường sử của Hán Dương vương, nhưng dù sao cũng là con cháu Vương thị ở Thái Nguyên. Sao ngươi dám?”

Thôi Tuần cúi mắt, đáp: “Hán Dương vương ôm lòng bất mãn với Thái hậu, ý đồ liên hợp với hoàng thân quốc thích, phạm thượng tác loạn. Thần cũng chỉ vì lo nghĩ cho Thái hậu, nên mới bắt Vương Lương, định ép hắn khai ra chứng cứ phạm tội của Hán Dương vương, không ngờ hắn không chịu nổi, chỉ qua vài đòn đã chết.”

Nghe đến đây, Thái hậu chỉ cười lạnh: “Thôi Tuần, Thôi Vọng Thư, ngươi thật sự nghĩ ngô đã già cả lú lẫn rồi sao? Vương Lương sáu năm trước làm chức vụ gì, ngươi tưởng ngô không biết chắc?”

Thôi Tuần mím môi, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt gương. Hắn dập đầu chạm đất, giọng điệu máy móc: “Thần có tội.”

Thái hậu lại cười lạnh: “Ngươi cũng không cần phải nhận tội. Từ khi ngươi nhậm chức Thiếu khanh của Sát Sự Thính đến nay, những việc như thế này đâu phải là lần đầu. Giờ đây Thánh thượng đã tự mình chấp chính, thế lực các thế gia ngày càng lớn mạnh. Ngô phải cho người và Vương thị ở Thái Nguyên một lời giải thích. Ngươi ra quỳ bên ngoài điện Tử Thần đi, quỳ đến khi bãi triều rồi mới được đứng dậy.”

Hình phạt này tuy không đau đớn gì, nhưng mang ý nghĩa vô cùng nhục nhã. Điện Tử Thần là nơi thiết triều, việc bắt Thôi Tuần quỳ ở đó chẳng khác nào để tất cả quan viên nhìn thấy cảnh hắn bị hạ nhục. Dù vậy, Thôi Tuần vẫn không biện minh, cũng không xin tha, chỉ trầm mặc cúi đầu nhận mệnh: “Thần tuân chỉ.”

Hắn định đứng dậy, Thái hậu vẫn nhắm mắt, tay đỡ trán, bất chợt buông một câu đầy ẩn ý: “Thôi Tuần, có những chuyện đã thành dĩ vãng, nên quên đi thì hãy quên. Nếu không, ngươi không chỉ hại người khác, mà còn làm hại chính mình.”

Ánh mắt Thôi Tuần thoáng dao động, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã lấy lại vẻ đạm nhiên phẳng lặng như giếng cổ. Hắn cúi đầu: “Thần cảm tạ Thái hậu chỉ giáo.”

Nói xong, hắn lê đôi chân đã quỳ đến tê cứng, bước từng bước tập tễnh rời khỏi đại điện.

Phía sau lưng Thôi Tuần, Thái hậu nằm nghiêng trên giường từ từ mở mắt, qua tấm rèm châu khẽ lay động, ánh mắt dõi theo bóng dáng gầy guộc của hắn. Một lúc lâu sau, bà mới thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi triều sớm bắt đầu, cả thành Trường An đã chìm trong lớp tuyết dày. Tuyết như lông ngỗng rơi mãi suốt đêm. Bên ngoài điện Tử Thần, tuyết tích lại thành từng đống. Theo quy định của Đại Chu, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều phải đến dự buổi triều sớm hằng ngày. Khi nhóm quan viên bước vào điện Tử Thần, họ bất ngờ phát hiện ra có một người đang quỳ gối bên ngoài điện.

Người ấy cúi đầu, ánh mắt trầm lắng. Bộ quan bào màu đỏ thẫm của hắn đã bị tuyết thấm ướt, ôm sát vào cơ thể, khiến bóng dáng thêm phần gầy yếu. Hàng lông mi dài, đen nhánh như lông quạ bị phủ kín bởi những hạt tuyết nhỏ. Tuyết cũng rơi xuống trán, tan thành giọt nước lạnh lẽo rồi hòa cùng mồ hôi trên trán, lăn dọc sống mũi mà chảy xuống. Vài lọn tóc ẩm ướt rơi ra khỏi mũ quan, bám chặt vào khuôn mặt trắng như bạch ngọc. Đôi tay thõng xuống ngoài ống tay áo đã đỏ bầm lên vì lạnh, gương mặt vốn không chút huyết sắc lại càng tái nhợt đến cực điểm. Có vẻ như hắn đã quỳ ở đó rất lâu, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy, sống lưng vẫn giữ thẳng tắp. Giữa nền tuyết trắng mênh mông, hắn một mình quỳ ở đó, dáng vẻ càng thêm cô tịch.

Chúng quan sửng sốt, rồi xì xầm to nhỏ với nhau: “Đó chẳng phải là Thôi Tuần sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Có tin đồn hắn đã tra tấn Vương Lương đến chết nên bị Thái hậu phạt quỳ ở ngoài điện Tử Thần, phải quỳ đến khi tan triều.”

Lư Tư nghiệp, kẻ từng bày tỏ sự khinh miệt với Thôi Tuần trong yến tiệc đón năm mới, tức giận nói: “Nếu là người khác, việc phạt quỳ trước mặt bá quan còn có thể xem là một hình phạt, những kẻ biết nhục nhã có lẽ sẽ quỳ xong rồi tự kết liễu vì xấu hổ. Nhưng Thôi Tuần thì sao, có mặt mũi đâu mà còn biết xấu hổ? Phạt quỳ đối với hắn có là gì?”

“Cũng đúng. Hắn đã đánh chết Trường sử của vương phủ, nhưng không bị cách chức, chỉ phải quỳ mà thôi. Thái hậu thật sự quá khoan dung với hắn!”

“Than ôi, tội nghiệp cho Vương Trường sử, nghe nói lúc tìm thấy thi thể, thì đã bị chó hoang gặm gần hết rồi.”

Lư Tư nghiệp nghiến chặt nắm đấm: “Thiên lý rõ ràng! Sẽ có ngày Thôi Tuần thất thế. Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải chém hắn thành ngàn mảnh để an ủi những vong hồn oan khuất!”