**Lời nhắc nhở khi đọc:**
Song nam chính, tuyến tình cảm có phần vặn vẹo và không bình thường. Như người ta thường nói, tình cảm lành mạnh dĩ nhiên là quan trọng, nhưng đôi khi những mối quan hệ khác lạ lại có sức hút đặc biệt.
Nhân vật chính:
- Thụ: Một người dịu dàng, kiên cường, có đôi mắt âm dương.
- Công: Ban đầu là một lệ quỷ giả vờ yếu đuối, đáng thương. Nhưng thật ra hắn cố chấp, điên loạn, kiểu bệnh kiều trà xanh kinh dị.
- Tóm tắt: Đây là câu chuyện của một “anh trai dịu dàng” bị “cún con tâm cơ niên hạ” trực tiếp tấn công. (Có những tình tiết bất ngờ quan trọng).
Cốt truyện hư cấu thuộc thể loại kinh dị và thần quái. Nếu bạn nhát gan, hãy đọc vào ban ngày. Truyện sẽ được cập nhật hàng ngày vào lúc 12 giờ đêm.
--------------
“Tiểu Đồ, từ giờ sẽ có người khác chăm sóc em. Em phải ngoan ngoãn nghe lời, uống thuốc đúng giờ nhé.”
Trên đường trở về phòng bệnh, Hứa Di kiên nhẫn và dịu dàng trò chuyện với chàng trai trên xe lăn.
Chàng trai đó tên Ân Đồ, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Gương mặt cậu luôn nhàn nhạt, tạo cảm giác xa cách, dường như không bận tâm đến điều gì trên đời.
Thoạt nhìn, Ân Đồ giống kiểu người lạnh lùng, ít cảm xúc. Nhưng cậu chỉ tỏ ra dịu dàng hơn khi đối diện với Hứa Di và một hộ lý khác tên Tiểu Anh.
Làn da của Ân Đồ trắng đến mức tái nhợt, như thể chưa từng tiếp xúc ánh nắng mặt trời. Trắng đến nỗi khiến người ta vừa nhìn đã rùng mình và phải thốt lên: “Thật đáng sợ!”
Hứa Di, người đã chăm sóc Ân Đồ hơn một năm, biết rõ cơ thể cậu có những vấn đề đặc biệt. Nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy ngại ngần.
Ân Đồ không đáp lời Hứa Di, chỉ cúi thấp hàng mi, chẳng rõ là đang suy nghĩ hay thẫn thờ. Đến khi Hứa Di đẩy xe lăn về đến phòng bệnh, Ân Đồ mới khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, không chút sức sống.
“Tiểu Đồ, sao em lại nhìn anh như thế?” Hứa Di vừa bật đèn phòng bệnh vừa hỏi.
Phòng bệnh khá lạnh lẽo, có lẽ vì rèm cửa chưa từng được kéo ra. Ánh sáng mặt trời không thể lọt vào, chỉ có tiếng máy móc vang lên những âm thanh trầm thấp, tạo cảm giác như đang ở trong một tủ đông.
Không phải Hứa Di không muốn kéo rèm để ánh sáng tràn vào, mà là gia đình Ân Đồ đã dặn: Ân Đồ bị dị ứng tia cực tím, không thể tiếp xúc ánh nắng.
Hứa Di hiểu điều đó.
Gia đình Ân Đồ còn nhấn mạnh rằng không ai được chạm vào làn da của cậu. Họ bảo Ân Đồ mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
“Không được chạm vào Ân Đồ thì tôi phải chăm sóc cậu ấy thế nào đây?” Hứa Di từng thắc mắc.
Gia đình Ân Đồ chỉ giải thích rằng anh không cần được chăm sóc theo cách thông thường. Họ đã bố trí người khác làm mọi việc đó. Nhiệm vụ của Hứa Di chỉ là trò chuyện, giúp Ân Đồ cảm thấy vui vẻ, để cậu không nảy sinh ý định tìm đến cái chết.
Thực tế, công việc của Hứa Di giống như làm bạn chơi cùng Ân Đồ, dù anh lớn hơn cậu năm tuổi.
Khoảng cách tuổi tác ấy, thoạt nhìn không lớn, nhưng khi Hứa Di nghĩ lại rằng lúc mình vào đại học, Ân Đồ vẫn còn học cấp hai, anh mới nhận ra khoảng cách thật sự.
Ân Đồ gặp tai nạn giao thông năm mười chín tuổi, ngay trước khi chuẩn bị bước vào cánh cửa đại học. Từ đó, cuộc đời cậu như rơi vào vực thẳm.
Gia đình Ân Đồ không muốn nhắc nhiều về tai nạn, và Hứa Di cũng không dám hỏi, sợ rằng việc khơi lại chuyện cũ sẽ khiến cậu tổn thương.
Trong suốt một năm qua, Hứa Di thường kể về thời đại học của mình, hy vọng truyền cảm hứng cho Ân Đồ. Anh hay nói: “Em nhất định sẽ có ngày đến được ngôi trường mà em mơ ước.”
Ân Đồ không phản bác, chỉ lặng lẽ lắng nghe với ánh mắt nhàn nhạt, khiến Hứa Di cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
Dường như rất lâu trước đây, anh từng nói những lời này với một người khác. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua như giấc mộng rồi tan biến.
Ân Đồ nhìn chằm chằm Hứa Di một lúc lâu mà không nói gì.
Ánh mắt ấy mang theo một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng Hứa Di chỉ thấy ngại ngùng vì bị nhìn quá lâu.
Thật ra, Ân Đồ rất đẹp. Đôi mi dài rũ xuống, ánh mắt ướŧ áŧ mang chút gì đó ngây ngô, giống như một chú cún con đáng yêu.
Hứa Di nhịn cười, vòng ra trước xe lăn, ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mắt Ân Đồ.
Bỗng nhiên, Ân Đồ lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ca ca, anh không cần em nữa sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Hứa Di khựng lại. Nhưng trước khi kịp trả lời, Ân Đồ đã khẽ nhéo lấy tay áo của anh.
“Không phải anh không cần em. Chỉ là anh phải chuyển ra ngoài, không thể ở bên em mỗi ngày như trước. Nhưng nếu em nhớ anh, em có thể gọi điện. Anh sẽ về thăm em khi có thời gian, được không?”
Ân Đồ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt sâu thẳm ấy khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Ân Đồ mới khẽ hỏi:
“Có thể hay không không cần đi?”
Hứa Di mở miệng định trả lời, nhưng lại không nói nên lời.
Dù công việc nhẹ nhàng, lương cao, nhưng những vụ án mạng gần đây trong khu vực khiến anh lo sợ. Nếu không rời đi, anh e mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
“Tiểu Đồ, anh sẽ thường xuyên trở lại thăm em. Đừng buồn nhé.”
Hứa Di cố nở nụ cười trấn an, rồi theo thói quen, đưa tay xoa đầu Ân Đồ.
Nhưng ngay khi chạm vào tóc cậu, Hứa Di cảm thấy lạnh đến rợn người. Cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại ùa về, nhưng lần này, nó còn đáng sợ hơn.
Rời khỏi phòng bệnh, Hứa Di thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhớ lại bàn tay của Ân Đồ – lạnh băng, không mạch đập – anh không khỏi kinh hãi.