[Đánh cho quản lý của cậu một trận. Thiết lập nhân vật mờ nhạt của cậu không thể làm ra hành động táo bạo và thô lỗ như vậy. Nếu quản lý của cậu có liên quan đến nhiệm vụ tuyến chính, thì ngay khi thiết lập nhân vật sụp đổ, chi tiết phó bản sẽ được kích hoạt.]
“……”
Ngu Phù không biết phải nói gì.
001 cũng cảm thấy yêu cầu này quá khó.
Ngu Phù nhìn trông yếu ớt, eo mảnh như vậy, bắt một chú thỏ con như cậu đi đánh người, e rằng cậu sẽ khóc trước khi kịp ra tay.
Khi đến văn phòng của người quản lý, cậu phát hiện anh Minh, hay còn gọi là Minh Dịch Ngôn, không có ở đó.
Ngu Phù đặt tờ đăng ký lên bàn làm việc, vì lo lắng văn phòng có gắn camera giám sát nên cậu chỉ dám dùng ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, không dám gây ra bất kỳ động tĩnh lớn nào.
Trên bàn làm việc, các tài liệu xếp khá lộn xộn. Cậu chỉ kịp lướt qua vài tiêu đề lớn, tình cờ nhận ra đó là tên của ba tập đoàn tài chính lớn.
Đôi tay trắng mịn tựa sứ của cậu chống lên mặt bàn gỗ đen, làm nổi bật làn da trắng đến kinh ngạc.
Khi Ngu Phù chuẩn bị viện cớ giúp Minh Dịch Ngôn sắp xếp bàn làm việc để xem xét kỹ hơn, một hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ cậu, khiến cả người nổi da gà.
Minh Dịch Ngôn còn chưa kịp chạm vào vai Ngu Phù thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt cổ tay. “Rắc” một tiếng, xương cổ tay của anh ta bị trật khớp.
Ngay sau đó, thân hình mềm mại của cậu xoay ngược lại, áp sát vào người anh ta. Hương thơm thoang thoảng và cảm giác mềm mại khiến Minh Dịch Ngôn thoáng ngẩn ngơ. Khi anh ta kịp hoàn hồn thì cánh tay đã bị cậu kéo mạnh, quật ngã xuống sàn.
Minh Dịch Ngôn thậm chí còn chưa kịp nhớ lại cảm giác mềm mại kia thì cơn đau thấu xương đã chiếm trọn đầu óc. Gương mặt vốn anh tuấn giờ méo mó vì đau đớn, ánh mắt anh ta lộ rõ sự tức giận và hung hãn.
“Cậu…”
Anh ta bỗng nhiên khựng lại.
Ánh sáng xuyên qua khe rèm, chiếu lên khuôn mặt Ngu Phù. Làn da và mái tóc của cậu tựa như ánh bạc giữa tuyết, ánh mắt nhìn xuống đầy lạnh lùng, nhưng gương mặt thì xinh đẹp đến động lòng.
Trong khoảnh khắc, sự lạnh lùng ấy biến mất. Cậu lại trở nên vô hại, nhút nhát, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thiếu niên trước mặt khép chặt hai đầu gối, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, tôi tưởng đó là trộm, không ngờ lại là anh Minh… Anh Minh không sao chứ?”
Dáng vẻ của cậu như thật sự bị dọa sợ, đôi mắt đen như bảo thạch ngấn nước, nét mặt đầy vẻ yếu ớt và ủy khuất.
Minh Dịch Ngôn dường như quên cả đau đớn, nhìn gương mặt vô tội ấy, lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi và áy náy.
Anh ta thật đáng chết.
Sao có thể dọa Ngu Phù sợ đến mức này?
Phong độ quý ông đến muộn. Minh Dịch Ngôn nhịn đau, đứng dậy, cố gắng tỏ vẻ thản nhiên: “Cậu sức lực nhỏ như vậy, làm sao tôi có thể bị gì được chứ?”
Ngu Phù có chút lo lắng: “Nhưng nhìn anh bị thương nặng thế này… Có cần tôi bồi thường tiền thuốc men không?”
Không được đâu, cậu thực sự không có tiền.
Minh Dịch Ngôn nhíu mày, đau đến mức rít một hơi, sắc mặt trắng bệch hơn nhưng miệng vẫn cố chấp: “Tôi tự trượt chân ngã thôi, không liên quan gì đến cậu.”
Anh ta cười mập mờ: “Nhưng mà Phù Phù, cậu định bồi thường tiền thuốc men cho tôi? Cậu bây giờ còn tiền sao?”
Ngu Phù lập tức nâng mắt lên.
“Tôi biết cậu sống rất khó khăn. Vì suất dự bị idol số 101 của Học viện Idol, cậu đã bán căn nhà duy nhất cha mẹ để lại. Cậu tiêu sạch tài sản chỉ để vào giới giải trí theo đuổi giấc mơ, đúng không? Không hẳn vậy nhỉ.”
Khuôn mặt tinh xảo của cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, lại pha lẫn chút xấu hổ vì bị vạch trần.