Quản gia Mạc lên tiếng: “Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Mạc Nhan đứng sau lưng quản gia Mạc, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lệ Quân Hàn, trong đôi mắt ẩn hiện chút bi thương.
Tại sao đột nhiên… anh lại có con?
Trước giờ chưa từng nghe đến tin đồn anh có quan hệ với người phụ nữ nào, sao tự dưng lại có con thế này?
“Đưa thiếu phu nhân về phòng đi.”
Trong xe, Thời Mộ Nhiễm đang ngượng ngùng không dám xuống.
Một câu nói của Lệ Quân Hàn khiến cô ngẩn người.
Thiếu phu nhân?
Lệ Quân Hàn đang… khẳng định thân phận của cô trước mặt người làm sao?
Anh làm vậy…
Thời Mộ Nhiễm quay đầu nhìn Tình Thiên trong lòng dì Trương, nghĩ rằng Lệ Quân Hàn làm vậy nhất định là vì đứa bé…
Để đứa bé có danh phận.
Nghe Lệ Quân Hàn gọi người trong xe là thiếu phu nhân, lòng Mạc Nhan chợt trĩu nặng.
Cô ta không khỏi cảm thấy khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên như cũ. Cô ta quay sang nhóm bảo mẫu, dặn dò: “Thiếu phu nhân đang ở cữ, không được để bị gió lùa. Các cô phải hết sức cẩn thận khi đưa cô ấy vào trong.”
“Vâng.”
Tất cả các bảo mẫu nhanh chóng tiến lên, cẩn thận dìu Thời Mộ Nhiễm từ trên xe xuống rồi vây quanh bảo vệ cô bước vào chính điện biệt thự.
“Thiếu gia, đêm qua ngài ở bệnh viện, chắc chắn không ngủ được ngon giấc. Tôi đã chuẩn bị nước ấm cho ngài, ngài hãy ngâm mình rồi về phòng nghỉ ngơi một lát nhé.” Thời Mộ Nhiễm vừa đi khỏi, Mạc Nhan bước đến cạnh Lệ Quân Hàn, nhẹ nhàng nói.
Không ngờ Lệ Quân Hàn không buồn liếc cô ta lấy một cái, lạnh lùng sải bước về phía chính điện.
Sau khi anh rời đi, Mạc Nhan đứng cứng đờ tại chỗ, những ngón tay trong tay áo siết chặt, bất an xoắn lại với nhau.
“Tiểu Nhan, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng tự ý làm chủ. Tối qua thiếu gia ở bệnh viện chăm sóc thiếu phu nhân, chắc chắn không có thời gian xử lý công việc, bây giờ hẳn là đang đi làm chứ không phải đi nghỉ đâu.” Quản gia Mạc nhìn con gái, thở dài bất lực: “Giờ con nên lo chăm sóc thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia. Sau này thiếu phu nhân sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, con phải phục vụ cẩn thận.”
“Sao cô ta có thể là nữ chủ nhân chứ?” Mạc Nhan đột nhiên nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, quay sang nhìn quản gia Mạc, ánh mắt đầy phản kháng: “Bố, bố là người nhìn thiếu gia lớn lên, bố đã từng thấy bên cạnh thiếu gia có người phụ nữ nào chưa? Con nghe nói đứa bé này lai lịch không rõ ràng. Thiếu gia đưa bọn họ vào nhà, rất có thể là âm mưu của người phụ nữ đó, có khả năng thiếu gia bị lừa rồi!”
“Tiểu Nhan, những lời như thế con không được nói bậy! Không được nói nữa!” Quản gia Mạc sợ hãi nhìn xung quanh, may mà không ai nghe thấy, ông ấy hạ giọng nói với Mạc Nhan: “Thiếu gia là người thế nào, bố là người hiểu rõ nhất. Trên đời này ai có thể lừa được ngài ấy chứ? Con cũng nói rằng thiếu gia chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, nhưng bây giờ ngài ấy trực tiếp đưa thiếu phu nhân về nhà, điều đó chứng minh điều gì? Thiếu phu nhân là người phụ nữ duy nhất của thiếu gia! Tiểu thiếu gia chắc chắn là con của thiếu gia!”