“Đến lúc đó, khi chúng ta bán hàng thì treo bảng ‘Quán ăn vặt Quan Ký’, khi chúng ta dẹp hàng thì cất bảng ‘Quán ăn vặt Quan Ký’ đi… Mẹ, mẹ thấy sao?” Quan Nguyệt Y hỏi.
Quan Xuân Linh ngơ ngác nhìn con gái, một lúc sau mới bật cười: “Con gái của mẹ lớn rồi, có tiền đồ!”
Quan Nguyệt Y nghiêng đầu nhìn mẹ, nhất thời không biết mẹ đang giễu cợt mình hay thật sự cảm thấy đề nghị của cô rất tốt.
Quan Xuân Linh nghĩ đi nghĩ lại, nghiêm túc nói với con gái: “Nguyệt Nguyệt, đề nghị của con rất hay, suy nghĩ cũng rất chu đáo.”
“Nhưng Trần Hiểu Hà là người thế nào, mẹ hiểu rõ hơn con. Cho người khác thuê xe ba gác thì được, cho bà ta thuê thì không được… Bà ta luôn có lý do này lý do kia, không khéo cuối cùng xe ba gác của chúng ta cũng thuộc về bà ta.”
“Trước đây mẹ bận bịu kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc con, nể tình con và Tiểu Tuấn quan hệ tốt, mẹ nguyện ý chịu thiệt, chỉ cần Tiểu Tuấn đối tốt với con…”
“Bây giờ con không thích Tiểu Tuấn nữa, vậy mẹ cũng không cần phải chịu thiệt nữa.” Quan Xuân Linh nghiêm túc nói.
Lời của mẹ khiến Quan Nguyệt Y đỏ mắt.
Kiếp trước vào thời điểm này, cô vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và mẹ không được tốt như vậy.
Ít nhất cô đơn phương cho rằng, mẹ không yêu cô nhiều lắm, bởi vì mẹ mỗi ngày đều bận việc này việc kia, chưa bao giờ có thời gian thật sự nói chuyện với cô, hoặc có thể là không muốn nói chuyện với cô.
Bây giờ Quan Nguyệt Y không nghĩ như vậy.
Cô rất thích cách sống chung với mẹ bây giờ, mọi thứ đều có sự thấu hiểu và yêu thương.
Cho nên nhất định phải cho Trần Hiểu Hà thuê xe ba gác.
Bởi vì kiếp trước sau khi mẹ và Hứa Bồi Quang kết hôn, Trần Hiểu Hà lấy danh nghĩa bạn thân của mẹ, tìm mọi lý do, lợi dụng mọi cơ hội để quyến rũ Hứa Bồi Quang…
Đã vậy thì phải giúp bọn cặn bã này một tay, để bọn chúng sớm thành đôi!
Thế là Quan Nguyệt Y tiếp tục thuyết phục mẹ: “… Coi như bà ta muốn chiếm đoạt xe ba gác của chúng ta, cũng chẳng sao. Dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây nửa năm thôi.”
“Mẹ, chúng ta vẫn cần kiếm thêm tiền, đúng không?”
Quan Xuân Linh im lặng nhìn con gái một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nguyệt Nguyệt, có phải con có tâm sự gì không?”
Quan Nguyệt Y im lặng một lúc, lắc đầu.
Cô không lo mẹ không chấp nhận khái niệm “trùng sinh”.
Nhưng kiếp trước, vận mệnh của cô quá thê thảm.
Cô và mẹ luôn sống ở trấn nhỏ, từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng thủ cựu về trinh tiết của phụ nữ.
Sau này chuyện xảy ra…
Khiến Quan Nguyệt Y rất đau khổ, mẹ cũng rất đau khổ.
Mẹ còn vì cô mà hy sinh rất nhiều.
Bây giờ sống lại một lần nữa, Quan Nguyệt Y thề nhất định sẽ tránh tất cả cạm bẫy, cũng sẽ khiến tất cả kẻ ác đều phải trả giá!
Những người đã tổn thương cô, nhất định phải tự gánh chịu hậu quả!
Đã biết những chuyện đau khổ sẽ không xảy ra nữa, vậy không cần thiết phải để mẹ biết.
Quan Nguyệt Y cười lắc đầu.
Nhưng cô cũng biết, từ lúc cô trùng sinh trở về, tính cách trở nên có chút khác biệt.
Thế là cô giải thích: “Chủ yếu là nghĩ thông suốt rồi.”
“Trước kia cảm thấy tương lai còn dài, bây giờ chịu thiệt một chút là vì tương lai có thể hưởng phúc.”
“Bây giờ cảm thấy nhân sinh rất ngắn, mỗi một ngày mỗi một phút đều rất quan trọng… Con có thể vì người mình quan tâm mà nhẫn nhịn nhất thời đau đớn, nhưng không cần thiết vì người không liên quan mà nén giận.”
“Mẹ, con chỉ hy vọng hai chúng ta thật tốt.” Quan Nguyệt Y nói.
Quan Xuân Linh lâm vào trầm tư.
Bà tự lẩm bẩm: “Tương lai rất dài… Nhân sinh rất ngắn…”
“Đúng vậy! Vì những người không quan tâm mà trả giá hết thảy, căn bản sẽ không có ai quan tâm, bọn họ chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ.”
“Làm người mình quan tâm chịu ấm ức cũng sẽ mang đến tổn thương…”
Nói rồi, Quan Xuân Linh liên tục gật đầu: “Được, được! Nguyệt Nguyệt, con nói cũng có lý. Dù sao mẹ cũng đã quyết định trong vòng nửa năm không bày hàng nữa, chỉ làm cơm ăn thôi, cho nên chiếc xe ba gác đối với chúng ta cũng không quá quan trọng, vậy thì cho Trần Hiểu Hà thuê vậy! Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với bà ấy.”
Quan Nguyệt Y liên tục gật đầu.
Sau đó hai mẹ con lại bàn bạc một phen về việc ngày mai sẽ nói chuyện với Trần Hiểu Hà như thế nào.