Thập Niên 80: Con Gái Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 13

Nói rồi, Quan Xuân Linh hu hu khóc lên: “Mẹ càng không ngờ người đầu tiên ức hϊếp con lại là con của bạn tốt của mẹ!”

Quan Xuân Linh hít sâu một hơi: “Mẹ bây giờ liền qua tìm Trần Hiểu Hà! Nguyệt Nguyệt con đừng đi, lát nữa con đứng sau cửa nghe cho kỹ, nghe mẹ đòi lại công đạo như thế nào! Lần sau nếu Kỳ Tuấn còn dám ức hϊếp con, con tuyệt đối không được nhẫn nhịn, biết không?”

Quan Nguyệt Y đỏ mắt gật gật đầu.

Kiếp trước mẹ trước khi tái hôn, quả thật đã bảo vệ cô quá tốt, đến mức tính cách cô mềm yếu.

Mẹ có thể trong hoàn cảnh gian khổ như vậy nuôi lớn cô, thực ra rất bản lĩnh.

Về sau mẹ vì có thể có chỗ đứng ở nhà họ Hứa, cũng vì có thể che chở cho cô, liều mạng làm việc…

Thì ra Hứa Bồi Quang và Hứa Thiến Tử căn bản không phải người tốt!

Quan Nguyệt Y cũng hận mình kiếp trước tỉnh ngộ quá muộn.

Nếu như trước kia cứng rắn hơn, cô căn bản sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Sau đó, Quan Nguyệt Y ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, trốn sau cửa, rồi thấy mẹ đi gõ cửa nhà đối diện, trực tiếp chất vấn Kỳ Tuấn về chuyện tiền bạc với Quan Nguyệt Y.

Trần Hiểu Hà càng thêm bối rối, luôn miệng nói không biết, lại mời Quan Xuân Linh vào nhà nói chuyện.

Quan Xuân Linh từ chối, nhất định phải đứng ở hành lang nói chuyện.

Nhà thuê của Quan Nguyệt Y ở trong khu nhà cũ bỏ hoang của cục than đá thị trấn, ngoại trừ ông bà Thang ở trên lầu là công chức về hưu của đơn vị cũ, những người thuê khác hầu như đều là những người bán hàng rong, buôn bán nhỏ ở thị trấn.

Quan Xuân Linh làm ầm ĩ như vậy, rất nhiều người bưng bát cơm đi ra, vừa xem náo nhiệt vừa ăn cơm.

Trần Hiểu Hà xấu hổ đến mức khóc hu hu, nhấn mạnh mình không biết gì cả.

Trong lúc giằng co thì Kỳ Tuấn mua cơm trở về.

Trần Hiểu Hà giận dữ tát một cái —

Kỳ Tuấn không rõ đầu đuôi đỡ lấy cái tát.

Kỳ Tuấn nghe xong chất vấn của Quan Xuân Linh, trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy… Nhưng dì Quan, Nguyệt Nguyệt lúc đó cũng không nói không cho mà.”

Quan Xuân Linh tức giận không nhẹ: “Tiểu Tuấn, dì cũng nhìn con lớn lên. Hồi nhỏ con rất hiểu chuyện, sao càng lớn lại càng hồ đồ vậy?”

“Được, dì sẽ dạy con!”

“Con biết Nguyệt Nguyệt có tiền, lại biết Nguyệt Nguyệt tính tình mềm mỏng, con lại cùng Nguyệt Nguyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con trước mặt nhiều bạn học như vậy đòi tiền Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt coi như không muốn lấy tiền ra, cũng phải giữ thể diện cho con.”

“Không ngờ con ỷ vào Nguyệt Nguyệt đối tốt với con, liền dám ức hϊếp con bé như vậy… Bây giờ còn chỉ là mấy đồng tiền, sau này thì sao? Con còn định ức hϊếp con bé như thế nào nữa?”

Trốn sau cửa, Quan Nguyệt Y cắn môi dưới.

“Trần Hiểu Hà, cô và con trai cô ở nhà tôi ăn ba bữa một ngày, từ khi Tiểu Tuấn học lớp ba chuyển trường đến bây giờ, ít nhất cũng gần mười năm rồi nhỉ? Cô một hào cũng chưa đưa! Trước kia tôi thấy hai chúng ta cùng cảnh ngộ, cũng là mẹ đơn thân nuôi con, tôi cũng không đòi hỏi gì.”

“Ngay hôm nay, chúng ta tính toán sổ sách rõ ràng!”

“Từ nay về sau chúng ta đều giữ khoảng cách, cô đừng có lại đến chiếm tiện nghi nhà tôi, con gái tôi Nguyệt Nguyệt cũng không cần con trai cô Tiểu Tuấn mỗi ngày đưa đón đi học về!”

Trần Hiểu Hà gào khóc.

Không biết bà ta cầm cái gì, đại khái là cái chổi, quần áo, một chút lại một cái đánh Kỳ Tuấn, vừa mắng hắn: “Mày chính là giống cái đồ quỷ tha ma kia của mày! Sao mày không… Trời ơi, tao khổ cực nuôi mày lớn, tao là nuôi một con báo oán sao?”

Kỳ Tuấn từ đầu đến cuối không nói một lời.

Mặc dù Kỳ Tuấn bị mẹ hắn đánh rất thảm, nhưng Quan Xuân Linh vẫn rất kiên quyết, nói mẹ con Kỳ gia mười năm tiền ăn không thể thiếu, phải tính sổ sách rõ ràng, sau này trả dần;

Kỳ Tuấn lừa gạt Nguyệt Nguyệt sáu khối ba, nhất định phải trả ngay lập tức.

Nguyệt Nguyệt nhà bà tuyệt đối không thể chịu ấm ức này.

Cuối cùng, Trần Hiểu Hà khóc sướt mướt trả lại sáu đồng ba cho Quan Xuân Linh.

Quan Xuân Linh cầm tiền về nhà, đóng cửa lại.

Quan Nguyệt Y nhìn mẹ, cười ngọt ngào, vành mắt đỏ hoe.

Quan Xuân Linh nhét tiền vào tay con gái, vành mắt cũng đỏ hoe: “Bình thường mẹ rất ít cho con tiền tiêu vặt, số tiền này… Con dành dụm lâu lắm rồi đúng không?”