Quan Xuân Linh hiểu ra: “Là mẹ của Kỳ Tuấn, Trần Hiểu Hà đi chợ về.”
Người ở đối diện nhà họ, mẹ của Kỳ Tuấn, Trần Hiểu Hà?
Sắc mặt Quan Nguyệt Y trầm xuống.
Quan Xuân Linh không biết gì, cười híp mắt nói với con gái: “Con cứ ăn đi, mẹ đi mở cửa…”
Quan Nguyệt Y đứng lên, ngăn mẹ lại, “Mẹ, con đi xem sao.”
Cô bước lên trước đi đến cửa, mở cửa.
Quả nhiên, người đến là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi. Bà ta dáng người gầy gò, cằm nhọn, nhan sắc không bằng Quan Xuân Linh, nhưng lại có một đôi mắt biết câu hồn người.
Chính là Trần Hiểu Hà, người ở đối diện nhà Quan Nguyệt Y.
Quan Nguyệt Y hận thấu Trần Hiểu Hà.
Vừa thấy cửa mở, Trần Hiểu Hà liền nghiêng người muốn chui vào nhà Quan gia, còn cười híp mắt nói: “Nguyệt Nguyệt à, ăn cơm chưa?”
Quan Nguyệt Y chắn đường Trần Hiểu Hà, kiên quyết không cho bà ta vào, “Dì Trần à, nhà con ăn mì tương ngọt rồi, ăn xong hết rồi, không còn gì thừa đâu, hôm nay dì tự nấu cơm cho Kỳ Tuấn ăn đi!”
Trần Hiểu Hà sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng.
“Thì là, dì, dì cũng vừa dọn hàng về......” Trần Hiểu Hà đỏ mặt giải thích, “Thật sự là không còn sức nấu cơm nữa, nhà dì cũng không chê đồ ăn của mẹ con làm...... Tóm lại, có gì thì ăn nấy thôi.”
Quan Nguyệt Y nói từng chữ từng câu: “Dì Trần, nhà con không có cơm thừa.”
Trần Hiểu Hà ngây người.
Bà ta đánh giá Quan Nguyệt Y từ trên xuống dưới, nói chuyện có chút không khách khí, “Ôi chao, Nguyệt Nguyệt hôm nay khác hẳn rồi ha, rốt cuộc là sao vậy? Kỳ Tuấn chọc giận con sao? Nguyệt Nguyệt, con nói cho dì biết nó đắc tội con ở chỗ nào, lát nữa dì sẽ dạy dỗ nó!”
Quan Nguyệt Y nói: “Dì Trần, không liên quan đến Kỳ Tuấn, là nhà con không có cơm thừa.”
“Con ——”
Quan Xuân Linh đi tới, đẩy con gái ra một bên, “Chị Trần về rồi à? Ối chà, vất vả rồi!”
Trần Hiểu Hà vừa thấy Quan Xuân Linh, trên mặt lại nở nụ cười, “Xuân Linh à, Nguyệt Nguyệt đây là làm sao vậy? Hôm qua còn ngoan ngoãn lắm mà...... Hôm nay giống như biến thành người khác vậy, tôi còn tưởng là Tiểu Tuấn đắc tội con bé......”
Vừa nói, Trần Hiểu Hà vừa dùng vai đẩy Quan Xuân Linh và Quan Nguyệt Y, bước vào phòng.
Quan Nguyệt Y còn định tiến lên ngăn lại, Quan Xuân Linh nhẹ nhàng kéo con gái lại.
Trần Hiểu Hà đi đến bên cạnh bàn ăn nhỏ, quả nhiên thấy hai cái chén không dính đầy cặn tương.
Sắc mặt bà ta trầm xuống, vội vàng chạy vào bếp......
Quan Nguyệt Y tức giận muốn mắng người.
Quan Xuân Linh liếc mắt ra hiệu với con gái.
Trần Hiểu Hà đã từ trong bếp đi ra, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm, “Xuân Linh, sao cô lại không chừa cho chúng tôi chút đồ ăn nào vậy!”
Quan Xuân Linh trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng bà từ trước đến nay thiện chí giúp người, không muốn tranh cãi với Trần Hiểu Hà, liền cười cười, không nói gì.
Trần Hiểu Hà vừa vội vừa tức, oán trách nói: “Tôi ra hàng về mệt gần chết, còn đâu sức mà nấu cơm nữa! Chỉ nghĩ là có thể ăn chút đồ nóng hổi, kết quả cô lại......”
Mặc dù Quan Xuân Linh tính khí luôn luôn rất tốt, nhưng nghe Trần Hiểu Hà nói vậy, bà cũng không vui, khóe miệng nở nụ cười hoàn toàn không mang ý cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Trần, tôi không nợ chị.”
Trần Hiểu Hà há hốc miệng.
Bà ta nghi ngờ nhìn Quan Xuân Linh, thầm nghĩ bình thường Quan Xuân Linh không như vậy mà, hôm nay là chuyện gì xảy ra…
Quan Xuân Linh nói: “Nếu chị mệt không muốn động, lại đói, vậy thì để Tiểu Tuấn chạy đi bên ngoài mua cơm về ăn đi.”
“Mua cơm?” Trần Hiểu Hà nhíu mày nói, “Vậy chẳng phải tốn tiền sao?”
Quan Nguyệt Y thực sự không nhịn được, nói: “Cho nên dì mặt dày mày dạn mang con dì ngày ba bữa đến nhà tôi ăn, cũng là bởi vì không cần trả tiền? Dì Trần, dựa vào cái gì chứ? Dì cũng không phải mẹ tôi, Kỳ Tuấn càng không phải cháu đích tôn của mẹ tôi… Chúng ta chỉ là hàng xóm mà thôi, chiếu cố các người một bữa hai bữa không vấn đề, nhưng các người ở nhà chúng tôi ăn mấy năm cơm rồi, tiền cơm này có phải nên tính toán một chút không?”
Trần Hiểu Hà trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới hoàn hồn: “Xuân Linh! Cô, cô không quản con Nguyệt Nguyệt sao! Tuổi còn nhỏ đã lý sự không tha người, sau này còn thế nào lấy chồng hả…”
Thực ra Quan Xuân Linh cũng cảm thấy con gái hôm nay có chút kỳ lạ.