“Em hiểu là được, anh hy vọng em có thể sống hạnh phúc vui vẻ.” Đào Dã Nhiên lấy ra một phần văn kiện, “Đây là thỏa thuận ly hôn do bộ phận pháp lý của tập đoàn Thịnh Mục chuẩn bị. Hai người có thể ký giấy ly hôn trước khi kết hôn, sau ba năm kết hôn sẽ tự động ly hôn. Ba năm sau, bố cục thị trường của tập đoàn Thịnh Mục cũng hoàn thành, nguy cơ của em ở chỗ bà nội hẳn là cũng được giải trừ, đến lúc đó em sẽ được tự do.”
Còn có thỏa thuận ly hôn, nằm ngoài dự kiến của Đào Liễu Liễu.
Nhưng mà, còn chưa kết hôn đã ký giấy thỏa thuận ly hôn sao? Hôn nhân của cô, quả nhiên là kết quả của nhiều sự tính kế cẩn thận. Nhưng chút chua xót lặng yên toát ra này cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, cô vốn dĩ cũng không ôm chờ mong đối với hôn nhân của mình.
“Liễu Liễu, em đừng hiểu lầm.” Đào Dã Nhiên vội vàng nói, “Đây là anh tự chủ trương tranh thủ với Mục Bạc Chu. Mặc dù anh là đàn ông, nhưng cũng biết trong hôn nhân phụ nữ luôn yếu thế. Thoả thuận này là giúp em có thể thoát khỏi khi ly hôn, xem như là chìa khóa tự do đi.”
Câu nói này thật sự làm Đào Liễu Liễu có chút ngạc nhiên.
“Em bảo quản thật tốt chiếc chìa khóa này, mới không khiến mình quá bị động.”
“Cảm ơn anh.” Đào Liễu Liễu gật đầu, “Em cũng cảm thấy, ba năm sau ai đi đường nấy, đối với cặp vợ chồng không có tình cảm như chúng em là lựa chọn tốt nhất.”
Nghe lời nói của Đào Liễu Liễu, Đào Dã Nhiên bỗng nhiên có chút cảm khái. Cô em họ tốt bụng này, ở trong bất kỳ ngôi nhà nào đều nên được sủng trên tay giống như hòn ngọc quý, hiện giờ lại phải vội vàng quyết định hôn nhân đại sự của mình để tránh né sự sắp xếp của gia tộc.
Nhưng nếu không tránh hôn, cô sẽ bị bà nội dùng đủ loại thủ đoạn buộc gả cho con trai của một quan chức địa phương—— chỉ để thu được một ít lợi ích kinh doanh cho chú hai của họ.
Anh ấy than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Đào Liễu Liễu: “Em vẫn có thể suy xét kỹ càng. Tóm lại em phải nhớ kỹ điều quan trọng nhất, không được động tâm.”
Không được động tâm.
Đào Liễu Liễu nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Mục Bạc Chu nhìn về phía cô, rõ ràng một chút cũng không tàn nhẫn, chỉ lẳng lặng nhìn cô, lại làm cô gần như không chịu nổi.
Nhưng cô biết, loại va chạm nóng bỏng này, cũng không phải tình yêu.
Là sự soi xét kỹ lưỡng của người có địa vị cao với cô.
Liệu cô có thể thừa nhận sự soi xét kỹ lưỡng này trong suốt ba năm sau này không?
“Vâng, em sẽ suy xét kỹ càng.” Cô nghe thấy mình nhẹ giọng đáp lại như vậy.
Đào Liễu Liễu không có bạn thân để có thể tâm sự mọi chuyện, từ khi đi học, cô chỉ có một cách duy nhất để nói hết tâm tình của mình đó là —— viết ra.
Những câu chuyện đầy ngọt ngào, cay đắng, chua xót kia, đều được viết ra như vậy.