Mỹ Kiều Đế Vương

Chương 5: Lời Mời Gia Nhập

Ánh nắng chiều dần buông, nhuộm vàng cả khu rừng nguyên thủy, những tán cây cổ thụ như được dát vàng. Sau chuyến săn đầy kịch tính, đoàn người trở về với chiến lợi phẩm nặng trĩu, không chỉ là xác thú mà còn là niềm tự hào và sự gắn kết. Mỹ Kiều, dù vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, trong lòng không khỏi gợn sóng. Hình ảnh mũi tên của cô cắm thẳng vào mắt con hổ răng kiếm vẫn còn in sâu trong tâm trí.

Bước chân của đoàn săn vang lên đều đặn trên nền đất ẩm, tiếng lá xào xạc dưới chân hòa cùng âm thanh thiên nhiên tạo nên một bản giao hưởng độc đáo. Người dẫn đầu là Nộc, với dáng đi mạnh mẽ và ánh mắt sắc bén không hề giảm sút sau cuộc chiến sinh tử. Phía sau anh, những người khác khiêng xác thú, vừa đi vừa nói chuyện rì rầm.

“Cô làm tốt lắm!” Giọng của Nộc vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa anh và Mỹ Kiều. Dù lời nói có vẻ ngắn gọn, nhưng ánh mắt anh nhìn cô đầy sự công nhận.

Mỹ Kiều gật đầu thay cho lời cảm ơn. Dù không hiểu hết ngôn ngữ của họ, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mọi người. Không còn ánh mắt dè dặt, nghi ngại, thay vào đó là sự tôn trọng ngầm.

Khi đoàn săn bước vào làng, một tiếng reo hò vang dội khắp nơi. Dân làng ùa ra, người già trẻ nhỏ đều nở nụ cười rạng rỡ. Đối với họ, việc hạ được một con hổ răng kiếm không chỉ là chiến công mà còn là dấu hiệu của sự an toàn.

Mỹ Kiều bị kéo vào giữa đám đông, những bàn tay nhỏ bé của trẻ con tò mò sờ vào cô. Dù có phần ngượng ngùng, cô vẫn mỉm cười, cố gắng tạo thiện cảm.

Thủ lĩnh nữ xuất hiện từ lều lớn, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua mọi người trước khi dừng lại ở Mỹ Kiều. Bà ra hiệu cho cô bước tới, và không khí xung quanh lập tức lặng đi, như thể tất cả đều đang chờ đợi một điều gì đó.

Trong lều của Thủ lĩnh, ánh sáng từ ngọn lửa bập bùng soi rọi gương mặt đầy nếp nhăn nhưng quyền uy của bà. Mỹ Kiều ngồi đối diện, tay vẫn đặt trên đùi, giữ tư thế điềm tĩnh.

Thủ lĩnh mở lời bằng giọng trầm, chậm rãi nhưng chắc chắn. Qua những lời nói đứt đoạn mà Mỹ Kiều có thể hiểu, bà đang đánh giá cao sự dũng cảm và kỹ năng của cô trong cuộc săn.

“Ngươi… mạnh!” Bà nói, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc. “Ngươi… ở lại. Giúp… chúng ta.”

Mỹ Kiều khẽ nhíu mày, cố gắng hiểu rõ ý nghĩa lời nói. “Ở lại sao?” cô tự hỏi, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Nội tâm của Mỹ Kiều rối bời. Ở lại có nghĩa là chấp nhận trở thành một phần của bộ lạc, nhưng cô không chắc liệu mình có thể làm được hay không. Cô đến đây vì một sự cố, không phải do lựa chọn. Nhưng cô cũng hiểu, nếu rời khỏi bộ lạc, cô khó lòng sống sót một mình trong thế giới nguyên thủy đầy rẫy hiểm nguy này.

Buổi tối, ngôi làng chìm trong không khí lễ hội. Đống lửa lớn được thắp lên ở giữa làng, ánh sáng nhảy múa trên những gương mặt rạng rỡ. Tiếng cười nói, tiếng trống và tiếng hát vang lên, tạo nên một khung cảnh sống động mà Mỹ Kiều chưa từng chứng kiến trước đây.

Những người phụ nữ mang ra những mâm thịt nướng thơm phức, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Mỹ Kiều ngồi ở một góc, quan sát tất cả. Cô nhận ra rằng, dù cuộc sống ở đây khắc nghiệt, nhưng người dân luôn biết cách tận hưởng những niềm vui nhỏ nhoi.

Nộc bước tới, mang theo hai chiếc cốc gỗ chứa một loại nước có mùi hăng hắc. Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa một chiếc cốc cho cô.

“Uống đi!” Anh nói, giọng điệu thân thiện hơn thường ngày.

Mỹ Kiều cầm lấy, khẽ ngửi thử. Hương vị không dễ chịu, nhưng cô vẫn nhấp một ngụm nhỏ. Lập tức, vị cay nồng tràn khắp miệng, khiến cô phải nhăn mặt.

Nộc bật cười, lần đầu tiên cô thấy anh cười. “Mạnh, giống như cô!” Anh nói, ánh mắt lấp lánh trong ánh lửa.

“Cảm ơn!” Mỹ Kiều đáp, dù cô không chắc anh có hiểu hay không.

Khi bữa tiệc đang diễn ra, Thủ lĩnh nữ bước tới, điềm tĩnh nhưng uy nghi. Mọi người lập tức im lặng, nhường đường cho bà.

Bà nhìn Mỹ Kiều, rồi nói một câu dài mà cô không hiểu. Một người trong làng, có vẻ như là trợ lý của Thủ lĩnh, tiến tới dịch lại.

“Bà ấy nói… cô đã chứng minh bản thân. Bà ấy muốn cô trở thành một phần chính thức của làng. Một chiến binh.”

Mỹ Kiều ngạc nhiên, không ngờ rằng mình lại nhận được lời mời này nhanh như vậy. Nhưng điều khiến cô băn khoăn hơn cả là ánh mắt của Thủ lĩnh. Trong đôi mắt ấy, không chỉ có sự tôn trọng mà còn là một lời thách thức ngầm.

“Chiến binh sao?” Mỹ Kiều nhẩm lại trong đầu. Cô nhìn quanh, những ánh mắt đang đổ dồn vào cô, đầy kỳ vọng.

Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Mỹ Kiều vẫn ngồi bên đống lửa đã tàn. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.

“Làm sao mình lại đến đây?” Cô tự hỏi.

Hình ảnh nhiệm vụ thất bại, cảm giác đau đớn khi bị phản bội, và cú nổ kinh hoàng đưa cô đến thế giới này chợt ùa về. Cô từng là một đặc công mạnh mẽ, không khuất phục trước bất kỳ khó khăn nào. Nhưng giờ đây, cô lại đứng trước một lựa chọn mà cô không ngờ tới: trở thành một phần của bộ lạc này, hay tiếp tục tìm cách trở về thế giới cũ?

“Có lẽ, đây là cơ hội để bắt đầu lại.”