Khi tìm đến phòng nghỉ của Đường Hân Nguyệt, Quý Tiêu nhấn chuông cửa.
Cửa mở, một cô gái thò đầu ra từ trong phòng.
Lúc này cô không đeo mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế hiện rõ, tóc mái bằng và tóc xoăn đen, trông vừa dễ thương lại vừa quyến rũ.
“Là cậu! Người mà hắn họ tôi nhìn chằm chằm hơn ba giây, đúng không?” Đôi mắt to tròn của cô gái sáng lên, đầy sự ngạc nhiên nhìn hắn. “Em còn định nhờ anh họ tôi hỏi thăm về anh nữa!”
Quý Tiêu nghĩ thầm rằng hắn chẳng muốn bị người khác dò hỏi chút nào, nhưng có vẻ cô tiểu thư này rất dễ tiếp cận, không có chút kiêu ngạo nào.
Trong lòng hắn thấy có chút thiện cảm, mỉm cười lịch sự nhưng chân thành. “Cô Đường, tôi có chuyện muốn nói với cô, có thể cho tôi vào phòng nói chuyện không?”
Đôi mắt vàng nâu của Quý Tiêu thoạt nhìn sẽ rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng khi xóa bỏ lớp sắc bén ấy lại trở nên rất dịu dàng, như ánh sáng và siro hòa vào nhau.
Đường Hân Nguyệt không chút phòng bị nào, vui vẻ lùi lại, cười nói: “Tất nhiên rồi, mời vào!”
Ban đầu Quý Tiêu định sẽ nói chuyện với cô một lúc, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Hắn đang vui vẻ bước vào thì bỗng có ai đó từ phía sau đặt tay lên vai hắn.
Quý Tiêu quay lại, nhìn thấy người đứng sau mình.
Không đeo mặt nạ, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng cũng rất lạnh lùng, các đường nét sắc bén của khuôn mặt anh phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn.
Ngu Dật Hàm thật sự đã đến đây!
-
Quý Tiêu cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng tự trấn an mình, cố gắng giữ bình tĩnh, có thể anh không nhận ra...
“Quý Tiêu, cậu đến đây làm gì?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Ngu Dật Hàm nhìn thẳng vào hắn, gọi tên hắn mà không chút ngập ngừng.
Quý Tiêu: “...”
Tại sao hắn lại có thể bị nhận ra dù đã cải trang như vậy!
“Quý Tiêu, thì ra anh tên là Quý Tiêu à!” Đường Hân Nguyệt cười một tiếng rồi ngạc nhiên hỏi. “Hả? Anh họ, anh biết anh ấy à?”
Ngu Dật Hàm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Quý Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Ngu Dật Hàm, tôi đến đây có chuyện cần tìm...”
Lời chưa dứt, Ngu Dật Hàm đã bất ngờ xoay người, túm lấy vai hắn và ép hắn vào cửa.
Trước đây Quý Tiêu không ưa Ngu Dật Hàm, không chỉ vì anh cứng nhắc lạnh lùng mà còn vì dù Quý Tiêu có thể dễ dàng áp đảo một số Alpha bình thường, nhưng đối mặt với sự áp bức của một Alpha cao cấp như Ngu Dật Hàm, hắn lại cảm thấy mình yếu đuối như một con thỏ.
Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng bị Ngu Dật Hàm giữ chặt hơn.
“Chuyện gì quan trọng đến mức cậu phải thay ca để vào phòng của một Omega nữ?” Giọng Ngu Dật Hàm trầm thấp hỏi.
-
Đường Hân Nguyệt thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản: "Anh họ, người ta chỉ muốn tìm em thôi mà, sao anh lại thô lỗ như vậy? Hơn nữa, AO không thể thân mật như thế, anh hiểu không? Anh, anh gần như dính sát vào người ta rồi đấy."
Ngu Dật Hàm đang dùng phương pháp bắt giữ tội phạm giống như cảnh sát, đè lên Quý Tiêu từ phía sau, mũi gần như chạm vào vành tai của Quý Tiêu, hông và eo còn dính sát vào lưng hắn. Quý Tiêu không thoải mái quay mặt đi.
"Cậu ta là Alpha." Ngu Dật Hàm khẳng định.
"Hả?" Đường Hân Nguyệt nhìn vào miếng dán ngăn mùi trên cổ Quý Tiêu. “Anh nhầm rồi sao? Alpha nào lại dán miếng ngăn mùi thế này?"
Quý Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nói khẽ: "Ngu Dật Hàm, chuyện của chúng ta để lúc về trường giải quyết. Nghe tôi nói, có người muốn hại em họ của cậu, vì vậy tôi mới đến tìm..."
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin một người suốt năm trời chỉ cúp học đi đánh nhau và đã nói dối 106 lần trong một năm sao?"
"..." Quý Tiêu không biết nói gì trước tên biếи ŧɦái lạnh lùng như cỗ máy tính toán này.
Hắn cố gắng biện hộ: "Lần này là thật... a."
Ngu Dật Hàm lại dùng tay mò vào gần tuyến ở một bên cổ của Quý Tiêu, may mắn là Quý Tiêu kịp thời giữ lại, không phát ra âm thanh kỳ lạ.
-
Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu bị một Alpha chạm vào nơi này, ngay cả hắn cũng bị phản ứng của chính mình làm cho hoảng sợ.
Khi hắn xăm hình ở chỗ này, hắn mới 14 tuổi, đặc điểm giới tính thứ hai chưa phát triển hoàn chỉnh, và là một thợ xăm Omega nam đã làm cho hắn, không gây tê, nỗi đau từ kim xăm đã át hết tất cả những cảm giác tinh tế.
Lần này thì hoàn toàn khác.
Hắn đã 18 tuổi, là một Omega trưởng thành, còn Ngu Dật Hàm cũng là một Alpha trưởng thành.
-
Ngu Dật Hàm nhìn toàn thân Quý Tiêu run rẩy, tai đỏ ửng, chần chừ một lúc nhưng vẫn nghĩ hắn chỉ cảm thấy lúng túng, thậm chí còn dùng đầu ngón tay xoa nhẹ miếng dán ngăn mùi trên cổ của hắn, cảnh cáo: "Muốn tôi bóc miếng dán của cậu ra cho con bé xem không?"
Quý Tiêu đỏ mặt, nhục nhã nghiến răng.
Hắn vốn là Omega, dĩ nhiên không sợ Ngu Dật Hàm sẽ vạch trần hắn.
Nhưng chính vì hắn là Omega, một Alpha đe dọa sẽ tự tay bóc miếng dán ngăn cách ở chỗ tuyến thể Omega này ra, chẳng khác nào đe dọa sẽ lột sạch hắn vậy.