Miêu Cương Ân Tình: Hồng Hoa Và Hắc Liên

Chương 5: Lời Cảnh Báo Trong Đêm

Sau khi đọc xong lá thư, Huyền Dạ không nói thêm gì. Hắn cầm mảnh giấy, ánh mắt sắc như dao lóe lên sát khí lạnh lẽo. Nguyệt Dao có thể cảm nhận rõ ràng rằng, sự xuất hiện của cô đang khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

“Ngươi cứ ở yên đây.” Huyền Dạ ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối. “Ta sẽ xử lý chuyện này.”

“Nhưng... nếu người gửi lá thư này thực sự nguy hiểm, tôi không thể cứ trốn mãi. Tôi cần biết điều gì đang xảy ra.” Nguyệt Dao cứng rắn nói, dù trong lòng có chút sợ hãi.

Huyền Dạ quay lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

“Ngươi quá yếu để đối mặt với những thứ này. Hãy sống sót trước đã, rồi hẵng nghĩ đến chuyện can thiệp vào những âm mưu.”

Dứt lời, hắn rời khỏi phòng, để lại Nguyệt Dao ngồi một mình trong không gian im lặng.

Đêm đó, Nguyệt Dao không tài nào ngủ được. Tâm trí cô tràn ngập những câu hỏi không lời giải đáp. Lá thư kia là ai gửi? Tại sao họ biết cô? Và hơn hết, liệu cô có thể thực sự tin tưởng Huyền Dạ và Hắc Liên Giáo?

Khoảng nửa đêm, một âm thanh lạ vang lên bên ngoài cửa sổ. Cô giật mình ngồi dậy, lắng tai nghe. Tiếng động ngày càng rõ ràng, như thể có người đang di chuyển trong bóng tối.

Không lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Cô gái, nếu muốn sống, hãy rời khỏi Hắc Liên Giáo ngay lập tức.”

Nguyệt Dao cảm thấy lạnh sống lưng. Cô nhanh chóng bước đến cửa sổ, nhưng không thấy ai ngoài bóng cây lắc lư trong gió. Giọng nói đó không phải là ảo giác, và sự căng thẳng trong lời nói khiến cô không khỏi nghi ngờ.

Đúng lúc này, một bóng đen từ đâu lao tới. Nguyệt Dao chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ra khỏi phòng.

“Im lặng nếu không muốn chết.” Người kia nói nhỏ, giọng trầm thấp nhưng đầy đe dọa.

Bị bịt miệng và lôi đi trong màn đêm, Nguyệt Dao cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm. Nhưng cô không thể phản kháng – thể lực cô quá yếu, trong khi kẻ bắt cóc lại cực kỳ mạnh mẽ.

Khi bị kéo đến một góc khuất, người kia mới buông tay. Hắn ta mặc trang phục đen, khuôn mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo.

“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?” Nguyệt Dao thì thào, giọng đầy lo lắng.

Người kia không trả lời ngay. Một lúc sau, hắn lạnh lùng nói:

“Ta không bắt ngươi, mà là cứu ngươi. Ở lại đây, ngươi chỉ có con đường chết. Cô không biết rằng bản thân mình đang mang theo thứ mà cả giang hồ thèm khát sao?”

“Thứ gì?” Nguyệt Dao sững sờ.

Người kia cười nhạt:

“Ngươi thực sự không biết hay đang giả vờ? Ngươi chính là chìa khóa mở ra kho báu Thiên Hoa – báu vật mà mọi thế lực đều muốn có, bao gồm cả Hắc Liên Giáo. Ngươi nghĩ rằng Lâm Huyền Dạ giữ ngươi bên cạnh vì lòng tốt sao?”

Câu nói này khiến Nguyệt Dao bàng hoàng. Cô chưa từng nghĩ rằng Huyền Dạ có thể lợi dụng cô, nhưng sự thật này khiến lòng cô rối bời.

“Ta không tin!” Cô cắn răng nói, giọng kiên định. “Hắn đã cứu mạng tôi, và hắn không cần phải làm thế nếu chỉ muốn lợi dụng tôi.”

Người kia nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt:

“Ngươi quá ngây thơ. Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì ngươi cũng nhận ra sự thật phũ phàng thôi.”

Trước khi Nguyệt Dao kịp phản ứng, người kia đã biến mất vào màn đêm. Cô đứng lặng giữa không gian yên tĩnh, cảm giác như mình vừa bị kéo vào một vòng xoáy sâu hơn.

Sáng hôm sau, khi cô rời khỏi phòng, Huyền Dạ đã đợi sẵn bên ngoài. Ánh mắt hắn thoáng lướt qua nét lo lắng trên gương mặt cô, nhưng hắn không hỏi gì.

“Ngươi sẽ tiếp tục luyện tập hôm nay.” Hắn nói, giọng dứt khoát.

Nguyệt Dao gật đầu, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ về những lời của người bí ẩn đêm qua. Cô có nên tin tưởng Huyền Dạ không? Hay tất cả những gì hắn làm chỉ là một phần của âm mưu lớn hơn?

Câu trả lời vẫn còn là một bí ẩn, nhưng một điều chắc chắn: cô không thể để mình yếu đuối mãi.