Khương Ân Miên tháo tạp dề, một mình rời khỏi biệt thự. Cậu nhớ rằng trên con phố đối diện có một tiệm thuốc Đông y.
Bà nội của cậu khi còn sống là một thầy thuốc Đông y. Mỗi khi ba cậu bị đau dạ dày, đều nhờ những thang thuốc bà nội sắc để làm dịu cơn đau.
Sau khi ba mẹ kết hôn, bà nội đã truyền công thức này lại cho mẹ cậu. Nhưng từ khi mẹ cậu đổ bệnh và phải nằm viện thì việc sắc thuốc đã chuyển sang cho Khương Ân Miên.
Bài thuốc của bà nội không giống những bài thuốc Đông y khác. Nó không đắng, không chát mà còn thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng. Bất kỳ ai cũng có thể dùng như một loại trà bổ dưỡng, vừa dễ uống vừa hiệu quả trong việc giảm đau dạ dày.
Mua thuốc xong, Khương Ân Miên xách túi trở về. Thấy vẫn còn sớm, cậu đi ra khu rừng nhỏ phía sau biệt thự tìm một chỗ ngồi rồi gọi điện cho ba.
Theo nguyên tắc, trong thời gian ghi hình, các khách mời không được sử dụng điện thoại cá nhân. Nhưng đạo diễn rất tốt bụng, hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cậu nên đã cho phép ngoại lệ, miễn là không sử dụng ở nơi có camera là được.
Đêm đầu xuân, không khí hơi se lạnh, hương hoa đinh hương thoang thoảng dưới những tán cây.
Điện thoại kết nối, cậu hỏi ngay: “Ba, dạo này mẹ thế nào rồi? Tinh thần có tốt không? Mẹ ăn có nhiều không? “
“Đừng lo, mẹ con ổn lắm.” Ba cậu đáp, giọng an ủi: “Ngược lại, con mới là người cần chú ý đấy. Quay phim vất vả, phải chăm sóc bản thân, muốn ăn gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm làm gì cả.”
Gia đình Khương Ân Miên thuộc tầng lớp lao động bình dân. Hai năm trước, mẹ cậu bị ngất xỉu trong giờ làm và từ đó không thể rời bệnh viện. Mọi gánh nặng tài chính đều đổ lên vai ba của cậu.
Khương Ân Miên đã lăn lộn trong giới giải trí gần ba năm nhưng vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, không giành được vai diễn lớn nên thu nhập rất bấp bênh. Thêm vào đó, cậu còn bị ràng buộc bởi hợp đồng nên không thể tự ý rời khỏi ngành được.
Dù vậy, ba mẹ cậu chưa bao giờ trách móc mà luôn ủng hộ giấc mơ trở thành một diễn viên xuất sắc của cậu từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, để kiếm tiền cho ca phẫu thuật của mẹ, Khương Ân Miên buộc phải giấu ba mẹ để tham gia chương trình thực tế hẹn hò này.
Cậu nghĩ rằng chương trình chỉ phát sóng trên mạng, bố a không quan tâm nên chắc sẽ không biết.
“Vâng, ba và mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Lần này con nhận được khoản cát-xê khá lớn, chắc chắn có thể gom đủ tiền cho ca phẫu thuật của mẹ. Ba đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều hơn nha ạ.”
“Ba biết rồi. Con ngoan lắm, ba mẹ có con là mãn nguyện rồi.” Ba cậu thở dài: “Nhưng mà… bệnh của mẹ con, ca phẫu thuật đó…”
“Ba đừng lo. Mẹ nhất định sẽ khỏe lại thôi ạ. Chúng ta sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất để phẫu thuật cho mẹ.” Khương Ân Miên siết chặt điện thoại, nói với giọng kiên định: “Ba tin con nhé.”
“Ừ, ba tin con, chắc chắn.”
Cúp máy, Khương Ân Miên ngồi trên ghế dài, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng trước khi trở về.
Bỗng âm thanh xào xạc phía sau làm cậu chú ý. Cậu cúi đầu tìm kiếm và phát hiện một con mèo đang nằm trong bụi cỏ rậm phủ đầy lá cây.
Con mèo có bộ lông trắng như tuyết nhìn qua cũng thấy đã có tuổi, nhưng được chăm sóc rất sạch sẽ, chắc không phải mèo hoang rồi.
Chân trước của nó bị mắc vào một cành liễu. Vì giãy dụa quá nhiều nên phần da dưới lớp lông đã rướm máu. Khương Ân Miên vội tháo cành liễu ra, nhẹ nhàng kiểm tra thì nhận ra chân nó có vẻ bị gãy.
Cậu xé một đoạn áo, dùng hai cành gỗ làm nẹp cố định hai bên chỗ gãy rồi quấn chặt lại.
“Đừng sợ, anh sẽ đưa em đêns bệnh viện ngay.”
Con mèo không chống cự, chỉ run rẩy trong lòng cậu, phát ra tiếng kêu yếu ớt đầy đau đớn.
“Ngoan, đừng sợ, sẽ ổn thôi.” Khương Ân Miên nhẹ nhàng vuốt lưng nó để trấn an: “Sẽ không sao đâu, anh hứa sẽ chữa khỏi cho em.”