Hương hoa nhài thoang thoảng quanh chóp mũi. Ngôn Hi nhẹ nhàng đẩy người đang ôm mình ra. Nhìn vẻ mặt uất ức của Quý Chiêu, rồi lại nhìn Thẩm Tắc An đang chìm trong hỗn chiến, nàng có chút ngơ ngác.
Đường đao trăng rằm xé toạc ngực một tên Vũ Y, tạo cơ hội cho Thẩm Tắc An thở dốc. Hắn nhìn Ngôn Hi bên ngoài vòng vây cùng cô gái xa lạ kia, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thẩm Tắc An sững người, tạo cơ hội cho đám Vũ Y. Tên đứng bên trái không chút do dự vung trường đao về phía anh. Thẩm Tắc An vội nghiêng người né tránh, nhưng ngay sau đó lại bị trúng một đao từ bên phải.
Lưỡi đao sắc bén xé toạc da thịt, từ cổ kéo xuống tận dưới nách, gần như chém đứt nửa người Thẩm Tắc An.
Vẻ mặt Thẩm Tắc An đầy kinh hãi và mờ mịt. Máu tươi bắn ra, thân thể bị chém làm đôi, đổ gục xuống đất. Tên Vũ Y dường như vẫn chưa hả giận, thừa dịp thi thể chưa rơi xuống hẳn, lại vung đao chém thêm một nhát. Cánh tay bị chặt đứt văng ra ngoài, rơi xuống khoảng đất trống bên ngoài đám đông.
Nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn Thẩm Tắc An chết không nhắm mắt, Ngôn Hi lặng lẽ thở dài, kéo tay Quý Chiêu, vội vã chạy đi.
Vừa chạy, Ngôn Hi vừa ngoái đầu nhìn lại. Đám Vũ Y đã đuổi theo. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Quý Chiêu nhỏ nhắn, lòng mềm yếu, nàng lên tiếng: "Không nói nhiều nữa, chúng ta phải chạy ra khỏi đây. Cậu cẩn thận một chút, đừng để bọn chúng chém trúng."
"Ừ, Ngôn Hi, tớ sẽ cẩn thận. Cậu cũng đừng để bị thương nhé." Quý Chiêu dịu dàng đáp, mái tóc ướt nước mưa, hàng mi đọng những giọt nước long lanh. Dù có chút chật vật nhưng vẫn toát lên vẻ nhu mì, động lòng người.
Trong nháy mắt, Ngôn Hi cảm thấy trái tim mình như bị bắn trúng. Đối diện với một cô gái xinh đẹp, nhu mì như vậy, nếu không bảo vệ được cô ấy thì thật có lỗi!
Nghĩ vậy, Ngôn Hi càng thêm quyết tâm, bước chân nhanh hơn về phía trước, dù cho nàng không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Đám người của Vũ Y vẫn bám riết không buông. Ngôn Hi không dám lơ là, kéo tay Quý Chiêu chạy như bay. Bỗng một tiếng chuông vang lên, Ngôn Hi theo bản năng dừng lại. Trước mắt dần dần xuất hiện ánh sáng, một thứ ánh sáng xanh nhạt. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy đám người của Vũ Y cũng đồng thời dừng lại phía sau, cất trường đao đi, không còn động tĩnh gì nữa.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu khặc khặc quái dị vang lên từ phía trước. Ngôn Hi vội vàng che chắn cho Quý Chiêu phía sau, hai tay nắm chặt đao, chĩa thẳng về phía trước. Một bóng trắng lao tới vun vυ't. Ngôn Hi nhanh tay kéo Quý Chiêu né sang một bên. Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn rõ hình dáng của bóng trắng. Nó mang hình dáng con người, nhưng da dẻ trắng bệch, toàn thân trơn nhẵn như trứng gà, không phân biệt được nam nữ. Tứ chi đầy đủ, nhưng lại không có ngũ quan, giống như một con quái vật không mặt.
Từ phía trước lại xuất hiện thêm vài con quái vật không mặt tương tự. Dù không có ngũ quan, chúng vẫn lao về phía Ngôn Hi một cách chính xác. Ngôn Hi không chút do dự vung đao, đâm xuyên đầu một con quái vật. Tay phải nàng khẽ động, lưỡi đao xẹt qua, rạch toạc khuôn mặt trống trơn của con quái vật. Thu đao lại, nàng vội vàng quay đầu, che chắn cho Quý Chiêu phía sau.
Nhưng cảnh tượng máu me be bét mà nàng tưởng tượng đã không xảy ra. Đầu con quái vật không mặt vỡ ra làm đôi, những viên hạt châu đỏ lăn ra từ bên trong, rơi xuống đất. Chỉ trong vài giây, con quái vật đã hóa thành một đống hạt châu đỏ.
Mấy con quái vật này xem ra cũng không khó đối phó lắm. Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định an ủi Quý Chiêu vài câu thì phát hiện phía sau trống không. Quý Chiêu đã biến mất, giống như lần trước ở Tông Tự, bỗng nhiên hư không tiêu thất.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngôn Hi quay lại, vung đao chém con quái vật không mặt đang lao tới. Con quái vật này cũng hóa thành một đống hạt châu đỏ. Nàng lùi lại một bước, bỗng thấy những hạt châu đỏ dưới đất đang tụ lại với nhau. Chỉ trong vài giây, chúng đã hợp thành hình người, trở thành một con quái vật không mặt màu đỏ máu, như thể sống lại.
Con quái vật không mặt màu đỏ máu lại lao về phía Ngôn Hi. Không chút kinh ngạc, nàng vung đao đâm tới, xuyên thẳng qua người nó. Ngôn Hi kéo đao lên, xẻ dọc từ ngực đến đỉnh đầu, chẻ đôi con quái vật.
Vừa nghiêng người tránh con quái vật đang đổ xuống, Ngôn Hi liền thấy con quái vật màu đỏ máu hóa thành một đống hạt châu trắng. Chỉ trong vài giây, những hạt châu trắng lại tụ lại, hình thành một con quái vật không mặt với làn da nhợt nhạt.
Nhìn những con quái vật không mặt đang bao vây mình, Ngôn Hi không khỏi thở dài. Gặp phải loại boss hồi sinh vô hạn lại không có giới hạn máu này, e rằng nàng khó mà thoát ra được.
Thở dài xong, Ngôn Hi lại vung đao chém vào lũ quái vật.
Tuy nhiên, quái vật là cỗ máy vĩnh cửu, còn Ngôn Hi thì không. Dù chỉ là chém gϊếŧ trong game, sau vài giờ cũng sẽ tiêu hao thể lực. Một lúc sau, thể lực của nàng cạn kiệt, động tác chậm lại. Bỗng nhiên, một cơn đau buốt nghẹt thở truyền đến từ ngực. Nàng vội vàng cúi xuống, thì thấy một bàn tay nhợt nhạt đã xuyên qua ngực mình.
Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ đôi tay nhợt nhạt của Ngôn Hi. Nàng điên cuồng ấn vào màn hình, nhanh chóng mở ra che chắn cảm giác đau đớn, và ngay sau đó, bàn tay xuyên qua ngực nàng, rút ra một cách vội vã, để lại một lỗ thủng chảy máu. Dòng máu tươi ròng ròng, nhuộm đỏ chiếc áo thể dục màu nhạt.
Trên mặt đất, những viên bi nhẹ nhàng lăn lộn, màu đỏ hòa quyện với màu trắng, tạo nên một hỗn hợp quái dị nhưng cũng đầy vẻ đẹp. Ngôn Hi bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, ánh sáng trắng chợt lóe lên khiến ý thức nàng trở nên mơ hồ.
Khi mở mắt lần nữa, Ngôn Hi nhận ra mình đang nằm trên giường. Bên tai vang lên giọng nói nữ máy móc: [Chào mừng người chơi trở về. Phó bản Thị Trấn Luân Hồi đã hoàn thành 35%. Người chơi có muốn tiếp tục trò chơi không?]
Ngôn Hi lập tức chọn "Đúng vậy". Giọng nữ máy móc lại vang lên:
[Chúc mừng người chơi đã mở ra nhiệm vụ ẩn —— Vạch trần bí ẩn của Trấn nhỏ. Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Sau đó, âm thanh biến mất. Ngôn Hi đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, nhìn sang giường bên cạnh. Đường Niệm Niệm vẫn còn say ngủ. Nàng rửa mặt xong mới nhẹ nhàng đánh thức Niệm Niệm dậy. Khi vừa nhìn thấy Ngôn Hi, Đường Niệm Niệm liền nhào đến ôm chặt lấy nàng, vừa khóc vừa nói những lời không ngừng.
Ngôn Hi kiên nhẫn an ủi vài câu, rồi cả hai cùng lên lầu để tìm Thẩm Tắc An và Đoan Hồng Triết. Khi đi ngang qua căn phòng nhỏ bên cạnh, Ngôn Hi liếc mắt nhìn vào trong nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Vừa bước vào phòng, không ai chần chừ, cả bốn người lập tức trao đổi thông tin mà mỗi người đã thu thập được. Sau khi kết thúc, Thẩm Tắc An lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
"Thật ra, anh rất tò mò... Chúng ta đã làm gì để kích hoạt nhiệm vụ ẩn này?"
"Không rõ lắm," Ngôn Hi lắc đầu, giọng mang theo chút bối rối. "Hôm qua chúng ta đã gặp rất nhiều sự việc kỳ lạ. Có hoạt động tế thần, hai cái Tiểu Mãn hòa tan vào nhau, và con gấu bông trên giường... Những thứ này đều là những chi tiết mà người chơi khác chưa từng gặp phải."
Thẩm Tắc An cúi đầu suy tư, còn Đoan Hồng Triết dường như nhớ ra điều gì đó. Anh vén ống quần lên và vội vàng nói:
"Còn nữa, ở từ đường, chúng ta gặp con quỷ kia. Nó bắt lấy cổ chân anh. Mọi người nhìn đi, bây giờ vẫn còn dấu vết đây."
Ba người đồng loạt nhìn sang. Quả nhiên, trên cổ chân trắng mập của Đoan Hồng Triết hiện rõ một vết bầm xanh tím. Ngôn Hi nhìn thấy, bất giác đưa tay ra kiểm tra cánh tay mình. Trên làn da trắng nõn, không hề có bất kỳ dấu vết nào, mặc dù hôm qua nàng cũng bị bắt.
Nhớ lại toàn bộ những gì xảy ra sau khi tham gia trò chơi, Ngôn Hi nhanh chóng nhận ra có điều bất thường. Nhiệm vụ của trò chơi là tìm kiếm người bạn đã mời họ đến trấn nhỏ này, và thông tin chỉ ra rằng người bạn ấy đang ở Tông Tự. Nhưng ngoài điều này, họ hoàn toàn không biết gì thêm về người đó. Không tên, không tuổi, thậm chí giới tính cũng mơ hồ.
Không chần chừ, Ngôn Hi liền nêu lên sự nghi hoặc của mình. Bốn người nhìn nhau, sự hoang mang hiện rõ trên từng gương mặt. Đúng vậy, họ không hề biết người bạn kia thực sự là ai.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc. Một lúc lâu sau, Thẩm Tắc An ngước nhìn Ngôn Hi, giọng đầy nghi hoặc:
"Liệu có phải cô gái xuất hiện tối qua không?"
"Ý anh là Quý Chiêu?" Ngôn Hi cúi đầu, vẻ mặt trầm tư. Sau một hồi suy nghĩ, nàng khẽ lắc đầu. "Hẳn là không phải. Nếu là cô ấy, có lẽ chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Nghe cũng hợp lý." Thẩm Tắc An thở dài, thất vọng xen lẫn bối rối. "Nhưng tại sao cô ấy lại thường xuyên xuất hiện?"
"Điều đó thì em không biết." Ngôn Hi trả lời thẳng thắn, không chút do dự.
Thẩm Tắc An im lặng một lúc, trong lòng thầm oán trách: Không biết mà tối qua em còn bỏ mặc đồng đội để cứu cô ấy!
Cả nhóm tiếp tục thảo luận thêm một hồi lâu nhưng không đưa ra được câu trả lời nào thỏa đáng. Cuối cùng, mọi người đồng ý rằng nếu nhiệm vụ ẩn đã được kích hoạt, thì cần cố gắng hết sức để vạch trần bí mật của trấn nhỏ này. Dù sao, hiện tại họ cũng không thể tiến vào Tông Tự.
Về phần người bạn được nhắc đến trong nhiệm vụ, cả nhóm quyết định tạm gác lại. Có lẽ, khi bí mật của trấn nhỏ được làm sáng tỏ, họ cũng sẽ tìm ra người đó.
Sau khi thống nhất, cả bốn người cùng nhau xuống lầu. Khung cảnh giống hệt ngày hôm qua. Phương Nhã tỷ vẫn ngồi ở quầy phía trước, chăm chú tính toán sổ sách. Dưới lầu, từng chiếc bàn vuông nhỏ rải rác khách ngồi, mỗi bàn khoảng ba đến năm người, tất cả đều đang dùng bữa sáng.
Khi Phương Nhã tỷ nhìn thấy Ngôn Hi và những người còn lại đi xuống lầu, chị mỉm cười chào hỏi, ra hiệu cho Tiểu Lý đi lấy bữa sáng từ phòng bếp.
Ngôn Hi và nhóm bạn ngồi xuống đúng vị trí hôm qua, không lâu sau, bữa sáng đã được bưng lên. Món ăn giống hệt hôm qua. Phương Nhã tỷ cuối cùng đặt phần bữa sáng của Ngôn Hi lên bàn, nét mặt chị ấm áp, mang theo một nụ cười dịu dàng:
"Ngôn Hi, ăn từ từ, nếu không đủ thì cứ gọi chị nhé."
Ngôn Hi lễ phép đáp lại lời chào và cảm ơn, rồi Phương Nhã tỷ rời đi.
Thấy phần bữa sáng của Ngôn Hi rõ ràng là lớn hơn, Đoan Hồng Triết khẽ hạ giọng, vừa cười vừa đùa:
"Thật là đối xử khác biệt quá đi, hôm qua cũng thế, bữa sáng của Ngôn Hi luôn là nhiều nhất, lại còn được chủ quán tận tay mang tới."
Nói xong, Đoan Hồng Triết cúi đầu, bắt đầu dùng muỗng nghiêm túc khuấy đều bữa sáng, cùng với Thẩm Tắc An và Đường Niệm Niệm, tránh trường hợp có đồ vật lạ trong món ăn.
Ngôn Hi ngồi đó, nhìn vào bữa sáng của mình, rồi lại lướt mắt nhìn sang những vị khách ngồi đối diện, họ đang cười nói vui vẻ. Ánh mắt nàng tiếp tục dừng lại trên quầy của Phương Nhã tỷ, lúc này chị đang cúi đầu tính toán sổ sách, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo nên một cảnh tượng rất đẹp.
Ngôn Hi thu ánh mắt lại, nhưng tâm trí nàng vẫn không tập trung vào bữa sáng. Thay vào đó, nàng thận trọng quan sát xung quanh, không để lộ một cảm xúc nào.
Đoan Hồng Triết và Thẩm Tắc An đã nghiêm túc thưởng thức bữa sáng, trong khi Đường Niệm Niệm thì chán ghét khuấy đều món ăn của mình.
Đột nhiên, muỗng của Đường Niệm Niệm rơi xuống đất. Cô nhíu mày, rồi nghiêng người cúi xuống nhặt lên. Nhìn thấy hành động của Đường Niệm Niệm, Ngôn Hi không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng.
Đường Niệm Niệm tìm kiếm một lúc lâu trên mặt đất. Ngôn Hi nắm chặt muỗng trong tay, mãi cho đến khi Đường Niệm Niệm nhặt được muỗng lên, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ngôn Hi lắc đầu bật cười, tự nhủ chắc chắn là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi bốn người ăn xong bữa sáng, họ trực tiếp lên lầu.
Ngôn Hi định lợi dụng thời gian ban ngày để quay lại phòng của Tiểu Mãn kiểm tra kỹ hơn, nhưng dù thử mấy lần, nàng vẫn không thể mở cửa. Cuối cùng, nàng đành phải từ bỏ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Chưa đến mười phút, cả nhóm xuống lầu. Lúc này trong đại sảnh không còn khách, chỉ thấy Phương Nhã tỷ và Tiểu Mãn ngồi cùng bàn vuông. Phương Nhã tỷ đang dạy Tiểu Mãn làm bài tập.
Khi nhìn thấy Tiểu Mãn, cả bốn người đều ngừng lại một chút. Đường Niệm Niệm lặng lẽ lùi lại một bước, đứng sau Ngôn Hi.
Ngôn Hi nỗ lực gạt bỏ ký ức về đêm qua trên hành lang đáng sợ, sắc mặt nàng trở lại tự nhiên khi bước xuống cầu thang. Ba người còn lại cũng theo kịp.
Phương Nhã tỷ chào hỏi nhóm Ngôn Hi, Tiểu Mãn chạy đến, kéo nhẹ tay áo Ngôn Hi, khuôn mặt đầy mong đợi: "Ngôn Hi tỷ tỷ, đêm nay chị có thể về sớm một chút không? Ngày mai là sinh nhật của em, em muốn cùng chị trang trí phòng."
Giọng nói non nớt và vô hại của Tiểu Mãn, tuy vậy lại khiến sắc mặt của Ngôn Hi và ba người khác trở nên nhợt nhạt. Đường Niệm Niệm không thể kiểm soát được cơ thể, cô khẽ run rẩy. Ngôn Hi nhìn Tiểu Mãn đáng yêu và vô tội, lòng nàng cũng cảm thấy phức tạp.
Nàng kiềm chế cảm xúc, ngồi xuống, đối diện với Tểu Mãn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô bé, khóe môi nở một nụ cười tự nhiên: "Được rồi, vậy chị sẽ về sớm."
Nói rồi, Ngôn Hi liếc nhìn bàn, thấy tấm thiệp sinh nhật ghi ngày sinh của Tiểu Mãn là ngày 5 tháng 7. Nàng thu lại ánh mắt, nhìn Tiểu Mãn và hỏi: "Tiểu Mãn, sinh nhật em là ngày mấy a?"
"Ngày 5 tháng 7 ạ." Tiểu Mãn mỉm cười ngọt ngào.
"Vậy hôm nay là ngày mấy?"
"Đương nhiên là ngày 4 tháng 7 rồi, Ngôn Hi tỷ tỷ có điểm ngốc nga." Tiểu Mãn nghịch ngợm cười, rồi nhìn lướt qua Thẩm Tắc An và hai người còn lại, thè lưỡi rồi chạy đi.
Sắc mặt của Thẩm Tắc An, Đoan Hồng Triết và Đường Niệm Niệm càng lúc càng khó coi. Phương Nhã tỷ có vẻ như cho rằng đó chỉ là trò nghịch ngợm của con gái mình, chị vội vàng xin lỗi ba người, rồi nhắc đến việc hôm nay ở trấn trên có tế thần hoạt động, điều này khiến ba người càng thêm sợ hãi.
Ngôn Hi đứng dậy, quay lại nhìn ba người còn lại, thấy họ vẫn đầy sợ hãi. Nàng quay sang Phương Nhã tỷ, nở nụ cười, nói vài lời khách sáo rồi dẫn theo ba người ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Đường Niệm Niệm và Đoan Hồng Triết gần như vội vã rời đi, Thẩm Tắc An cũng bước nhanh đuổi theo. Ngôn Hi đi cuối cùng, nhưng đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, theo bản năng quay lại, thì thấy Tiểu Mãn đang thò đầu ra từ cửa, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng.
Tiểu Mãn sắc mặt tái nhợt, đồng tử đen thẫm gần như bao trùm toàn bộ tròng mắt. Chợt, cô bé cười, môi cong lên một cách vô hại, tựa như những gì vừa rồi là ảo giác. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô bé quay ngoắt đầu 180°, cổ hơi ngẩng lên, đôi tay nhỏ nhắn từ trong mái tóc đen nhánh vươn ra, nhẹ nhàng vỗ vào ngực Ngôn Hi, giọng nói non nớt vang lên: "Ngôn Hi tỷ tỷ, nhớ về sớm một chút nhé."