Tiếp theo, thông báo tình hình hiện tại của thành phố Tĩnh Hải đến người dân.
Thứ nhất: Tất cả các bệnh viện, siêu thị, khu dân cư... trong thành phố Tĩnh Hải đều đã bị chiếm đóng, tang thi tràn ngập đường phố, nếu người thân, bạn bè của bạn bị cắn, hãy lập tức khống chế họ, quan sát trong nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng họ biến thành tang thi, hãy tránh xa, gọi đến đường dây nóng 129xxxxx234 để báo cáo lên thành phố Tĩnh Hải xử lý.
Thứ hai: Cấm ra ngoài! Cấm ra ngoài! Cấm ra ngoài! Bất kể người thân, bạn bè của bạn có đang ở bên ngoài hay không, đều không được tự ý ra ngoài tìm kiếm, có thể gọi đến 167xxxxx128 để yêu cầu hỗ trợ, nếu nhất định phải ra ngoài, hãy trang bị bảo hộ đầy đủ, hiện tại tang thi trong thành phố rất nhiều, hãy chuẩn bị tinh thần cho việc "một đi không trở lại".
Thứ ba: Hoạt động cứu viện đã bắt đầu, vật tư sẽ được phân phát sau ba ngày, do nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà, vì vậy, hãy chú ý theo dõi kênh thông tin chính thức của thành phố Tĩnh Hải, điền thông tin của bạn và người thân.
Thứ tư: Về sự tiến hóa của động vật, thực vật, cũng như nguyên nhân hình thành tang thi, các chuyên gia đã bắt đầu nghiên cứu, hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị cho những người bị tang thi cắn..."
Bản tin của thành phố Tĩnh Hải rất dài, được phát trên tất cả các kênh phát thanh của thành phố, đồng thời gửi tin nhắn thông báo đến người dân, có thể nói công tác thông báo được thực hiện rất tốt, ngay cả Ôn Xu và Bùi Dữ ở ngoại ô cũng nghe thấy.
Ôn Xu nghe xong bản tin, cũng không khỏi sợ hãi, tuy cô không phải người của thế giới này, nhưng loài người đang phải đối mặt với thảm họa không thể thay đổi như vậy, mà cô cũng đang ở trong đó, sao có thể không sợ hãi chứ.
So với tình hình hiện tại, con người trước kia chẳng khác nào "hoa trong nhà kính", căn bản không có sức phản kháng.
Bùi Dữ dù làm bất cứ việc gì, cũng sẽ dành một phần tâm trí để ý đến Ôn Xu, trong mắt anh, mèo nhỏ rõ ràng giây trước còn ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha, dựa vào đùi anh chơi đồ chơi, giây sau đã xù lông lên, còn tìm kiếm sự che chở, chạy vào lòng anh rúc vào.
Cứ như là cô thực sự hiểu được nội dung của bản tin vậy.
Giống như một đứa trẻ ba, bốn tuổi.
Bùi Dữ lập tức đặt điện thoại xuống, ôm Ôn Xu lên hôn một cái, mỉm cười nói: "Giống như một bông bồ công anh, lông tơ đều xù hết cả lên rồi.”