Cầm hai bình rượu ấm áp trong tay, dường như hơi lạnh trên làn da hắn cũng đang từ từ được sưởi ấm, truyền thẳng đến trái tim.
Một lát sau, hắn cất tiếng rất khẽ: “... Cảm ơn.”
“Huynh nói lời khách sáo với hắn làm gì?” Ngu Nhược Khanh bật cười, “Nghe sến chết được.”
Thương Hàn Lăng định đáp lời thì từ hướng đại điện Tinh La Phong, một đệ tử cưỡi kiếm bay đến, liếc nhìn qua bọn họ, rồi hạ xuống trước mặt.
“Thương Hàn Lăng, sư tôn bảo ngươi chuẩn bị pháp khí. Ngươi trốn ở đây lười biếng là sao?” Gã đệ tử nhíu mày, chất vấn.
Thương Hàn Lăng ngẩng đầu, bình thản đáp: “Pháp khí đã chuẩn bị xong. Đây là bạn ta đến thăm, bọn ta chỉ trò chuyện đôi chút.”
“Bạn?” Gã đệ tử cười nhạo: “Ai mà thèm kết bạn với ngươi chứ?”
Lục Nguyên Châu mím chặt môi, rõ ràng là không biết phải làm gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Ngu Nhược Khanh đã lập tức chiếu thẳng vào gã, khiến tên kia thoáng rùng mình.
“Đây là sư huynh ta, Lương Khang.” Thương Hàn Lăng điềm tĩnh giới thiệu, làm như không nghe thấy lời chế giễu của gã.
“Đệ tử Tinh La Phong mà lại có loại người như thế này, thật mở mang tầm mắt.” Ngu Nhược Khanh lãnh đạm nói, “Làm sư huynh mà cư xử tệ với sư đệ, quả thật Trưởng lão Vĩnh Uyên giáo dưỡng tốt.”
Thương Hàn Lăng khẽ kéo tay nàng, hạ giọng: “Không liên quan đến sư tôn.”
Sắc mặt Lương Khang trầm xuống, định lên tiếng mắng nhưng lại nhìn thấy ngọc bội treo trên thắt lưng của Ngu Nhược Khanh và Lục Nguyên Châu. Hắn lập tức nén cơn giận, gượng cười:
“Hoá ra là đồ đệ của Trưởng lão Giang và tiểu sư đệ mới thu của tông chủ. Đúng là thất lễ.”
Hắn chấp tay, nói tiếp: “Không phải ta vô lễ, chỉ là hai người không biết bộ mặt thật của kẻ này thôi. Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị – không phải đồng tộc thì lòng dạ tất khác. Chắc hai người hiểu chứ?”
“Bản chất của Thương sư huynh, không đến lượt ngươi phán xét!” Lục Nguyên Châu bước lên, lạnh lùng đáp, “Huynh ấy là bằng hữu của chúng ta. Huynh ấy như thế nào, chúng ta hiểu rõ hơn ngươi!”
“Tiểu tông chủ có khí khái đấy.” Lương Khang ngừng một chút, ánh mắt liếc về phía Thương Hàn Lăng, lạnh lùng nói:
“Nhưng ta nói trước, tốt nhất ngươi nên tránh xa kẻ này. Nếu không, cẩn thận có ngày chết dưới tay hắn...”
Khi những lời nói đó được thốt ra, Thương Hàn Lăng vốn im lặng từ đầu bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt băng lam sắc lạnh áp bức nhìn thẳng về phía Lương Khang.
Dường như nhớ ra điều gì, Lương Khang đành ngừng lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Được, được, ta không nói nữa. Rồi có ngày, các ngươi sẽ thấy rõ bản chất thật sự của hắn!” Lương Khang nói bằng giọng đầy châm biếm trước khi quay lưng bỏ đi.
Chờ cho bóng dáng Lương Khang khuất hẳn, Ngu Nhược Khanh lạnh lùng cất lời: “Sư huynh ngươi bị bệnh à? Đáng lẽ phải bị đánh cho tỉnh ra.”
“Ngươi đánh không lại hắn đâu,” Thương Hàn Lăng bình thản đáp, “Hắn hiện tại ở Kim Đan trung kỳ, cao hơn ngươi một tiểu cảnh giới.”
Ngu Nhược Khanh bất giác nhận ra, Thương Hàn Lăng có một loại khiếu hài hước lạnh nhạt rất kỳ lạ. Chẳng hạn như lúc này, hắn đang dùng cách nghiêm túc để làm dịu không khí.
“Cao hơn một cảnh giới thì sao chứ? Ta chỉ thích đánh kẻ mạnh hơn mình.” Nàng hừ lạnh. “Hắn tham gia Vạn Tông Đại Bỉ đúng không? Xem ta làm thế nào khiến hắn rớt từ vòng sơ khảo!”
Lục Nguyên Châu cũng im lặng nhìn về phía mà Lương Khang vừa biến mất. Vẻ mặt ngày thường hay cười tươi nay đã trở nên nghiêm nghị, thật sự làm toát lên một chút khí thế.
Thương Hàn Lăng vốn đã quen với những lời lạnh nhạt, mỉa mai của đồng môn. Nhưng sự việc này, có người thay hắn giận dữ và quan tâm đến cảm xúc của hắn, thực sự là một trải nghiệm mới mẻ, khiến lòng hắn như có một làn hơi ấm lướt qua.
Ánh mắt băng lam của hắn dịu lại, khẽ nói: “Quay về thôi. Xong việc ở đây, ta sẽ đến lớp.”
Ngu Nhược Khanh và Lục Nguyên Châu lo rằng ở lại lâu thêm sẽ khiến Thương Hàn Lăng bị soi mói hơn, nên cũng không ở lại lâu.