Điều kỳ lạ là, dù đôi mắt của Tô Cảnh Trạch đã mù lòa, nhưng khi đối diện với hắn, Ngu Nhược Khanh vẫn cảm nhận được ánh nhìn dịu dàng và bao dung, như thể hắn đang dõi theo nàng bằng cả tấm lòng.
Đã rất nhiều năm nàng không ăn thứ gì. Ngay cả tiên quả nàng cũng từ chối.
Thế nhưng, có lẽ vì cảm giác bồn chồn từ lần gặp gỡ trước, mà mỗi lần đối diện với Tô Cảnh Trạch, nàng lại có cảm giác kỳ quặc, như thể có gì đó chột dạ.
Tô Cảnh Trạch với mái tóc dài và đôi mắt bịt kín, đang ngồi yên lặng trước mặt, như chờ đợi nàng thử một miếng. Ngu Nhược Khanh vốn luôn trọng thể diện, không thể từ chối, đành lấy một lát trái cây, đưa lên miệng.
Những trái cây do Tô Cảnh Trạch tự trồng trong mảnh đất đầy linh khí có hương thơm nhè nhẹ, vị ngọt dịu tự nhiên, quả thật ngon miệng.
Nhưng hắn nhận thấy, dường như nàng có chút miễn cưỡng. Không đợi hắn hỏi, nàng đã lên tiếng trước: "Không tệ."
Dù mắt mù, nhưng khoảng cách đối diện khiến Tô Cảnh Trạch cảm nhận rất rõ ràng. Nàng chỉ cắn một chút, sau đó đặt ngay miếng trái cây xuống. Từ lời nói của nàng, hắn cảm thấy hình như nàng không nói thật lòng.
Hắn thoáng ngẫm nghĩ, chợt nhớ rằng, những người chăm chỉ tu luyện thường không ăn thức ăn trần thế. Vị sư muội này, trẻ tuổi nhưng đầy mạnh mẽ, đủ sức đẩy lui đám đệ tử thế gia, chắc chắn là người cực kỳ chăm chỉ khổ luyện.
Tô Cảnh Trạch tự trách mình đã quá lơ đãng. Hắn rời xa tu luyện đã lâu, quên mất cả chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Mười hai năm qua, cuộc sống chìm trong bóng tối của hắn chẳng khác nào mặt hồ chết. Hắn sống mơ hồ, buông thả bản thân, thậm chí chấp nhận những kẻ khác coi thường và ức hϊếp mình.
Nhưng Ngu Nhược Khanh, người sư muội với linh hồn đầy khác biệt này, đã gợi lên trong lòng hắn sự tò mò và khao khát giao hảo, điều mà hắn đã quên từ rất lâu.
Tô Cảnh Trạch mím nhẹ môi. Nhận thấy nàng lại định lấy thêm trái cây, hắn vội vàng ngăn lại.
Hành động gấp gáp của hắn khiến không khí có chút gượng gạo, nhưng may thay, tiếng sôi trào cùng hương thơm dịu nhẹ từ bình trà đang sôi đã cứu vãn tình huống.
"Trà đã xong." Tô Cảnh Trạch nói khẽ, rồi thuận tay dời khay trái cây đi.
Ngu Nhược Khanh nhìn Tô Cảnh Trạch pha trà. Đôi tay thon dài khéo léo vén tay áo phải, từng động tác châm trà đều tao nhã, như tiên nhân từ bức họa bước ra đời thực.
Cả phong thái lẫn khí chất của Tô Cảnh Trạch hoàn toàn khác biệt với những đệ tử bình thường. Dễ dàng nhận ra, hắn từng là công tử thế gia, người được sống trong nhung lụa và hưởng thụ sự giáo dục tinh hoa.
"Sư muội đã biết tại hạ là ai. Vậy có thể cho ta biết danh tính của sư muội không?" Tô Cảnh Trạch nhẹ nhàng đặt chén trà xuống trước mặt nàng, giọng nói đầy ôn hòa.
"Để làm gì?" Ngu Nhược Khanh nhận chén trà, hơi chột dạ. Nhưng sự chột dạ ấy lập tức được che giấu bằng một vẻ mạnh mẽ, có phần gắt gỏng: "Muốn tìm người mách ta à?"
Tô Cảnh Trạch khẽ cúi đầu, thở dài.
"Ta đã hiểu tâm ý của sư muội. Sư muội không cần giả vờ nữa." Giọng hắn trầm hơn, mang chút ưu tư:
"Ta biết sư muội chỉ muốn dùng cách khích tướng để khiến ta vực dậy, nhưng ta thật sự..."
Khích... khích tướng?
Ngu Nhược Khanh hoàn toàn bối rối. Nàng đã cảm thấy tội lỗi cả ngày vì chuyện bắt nạt người tàn tật. Nào ngờ, Tô Cảnh Trạch lại tự động hiểu nhầm và còn đưa cho nàng một bậc thang hợp lý như vậy để leo xuống.
Nàng vốn dày mặt, lập tức không khách khí tận dụng ngay lối thoát đó. Tất cả cảm giác bất an trong lòng phút chốc biến mất.