Tuy nhiên, Ngu Nhược Khanh và Thương Hàn Lăng không hề nói lời nào. Khi tiếng chuông khai trận vang lên, cả hai lập tức tiến lên nghênh chiến.
Thương Hàn Lăng là một nửa huyết mạch Giao Nhân, bẩm sinh đã tinh thông hệ thủy. Ngu Nhược Khanh thì ngược lại, khí thế kiếm đạo bá đạo, không ưa sách lược vòng vo, luôn chọn lối đánh trực diện.
Dù trong số năm đối thủ kia có người cầm thanh kiếm phẩm chất khá cao, nhưng không một thanh nào sánh được với thanh Không Minh Kiếm của Ngu Nhược Khanh. Thanh kiếm được tạo từ cực phẩm huyền mẫu thạch kết hợp với thiên thạch tạo thành, luyện chế hơn bốn trăm ngày bởi trưởng lão danh tiếng Giang Nguyên Sương, đạt trình độ tôn giả. Trong nội bộ Huyền Sương tiên tông, đây là một trong những bản mệnh kiếm hạng nhất.
Có vũ khí lợi hại, thêm vào cảnh giới áp chế và lối đánh dứt khoát, chỉ trong một khoảnh khắc, Ngu Nhược Khanh đã phá vỡ sự phối hợp của năm đối thủ, vốn ban đầu còn trông như trận hình thiên binh vững chắc.
Cùng lúc đó, Thương Hàn Lăng dùng nước hóa băng. Khi thi triển thuật pháp, đôi mắt xanh lam băng của hắn chuyển thành đồng tử dọc, tạo nên vẻ đẹp quỷ dị mà không kém phần siêu phàm.
Dù cả hai không có bất kỳ phối hợp nào, cách áp chế chính diện của họ lại hết sức đồng nhất.
Ngu Nhược Khanh chém gãy kiếm của đối thủ, khiến máu huyết họ dâng lên, không còn sức tái chiến. Ngay khi đó, lớp băng do Thương Hàn Lăng tạo ra trên mặt đất lan nhanh, đột ngột nhô lên như những chiếc vuốt sắc nhọn xuyên qua ngực của cả năm đệ tử kia.
Thân thể năm người bị mũi băng đâm xuyên, nhấc bổng lên không, ánh mắt trở nên trống rỗng rồi dần biến mất, chỉ để lại những tảng băng đẫm máu đầy rùng rợn.
Ngu Nhược Khanh không khỏi kinh ngạc, nàng đứng gần bọn họ, liền quay đầu nhìn về phía sau, nơi Thương Hàn Lăng vừa nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung, đôi mắt xanh lam đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Hắn hơi ngước mắt, hờ hững nói: “Dù sao cũng là ảo cảnh, ra tay dứt điểm không sao cả.”
Khi hai người giành chiến thắng, họ được đưa khỏi ảo cảnh để trở lại thực tế. Nhìn quanh, họ nhận ra mình là đội đầu tiên hoàn thành thử thách, với thời gian thậm chí chưa đến một tuần trà.
Cả hai ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của trưởng lão thủ tọa.
“Chúc mừng hai người, đúng là không hổ danh là đệ tử tâm đắc của Giang trưởng lão và Vĩnh Uyên trưởng lão,” trưởng lão thủ tọa khen.
Thương Hàn Lăng nói giọng không mấy thay đổi, hỏi: “Nếu đã hoàn thành, ta có thể đi chưa?”
Trưởng lão thủ tọa nhìn hắn, giọng trầm xuống:
“Hàn Lăng sư đệ, dù đây chỉ là ảo cảnh, ta vẫn không tán thành việc ngươi ra tay sát hại. Nếu tạo thành thói quen, trong những trận đấu thực sự, ngươi sẽ khó mà tránh được.”
Thương Hàn Lăng im lặng, không lên tiếng phản bác.
Giọng trưởng lão đã dịu đi đôi chút: “Hơn nữa, dù không nghĩ đến người khác, ngươi cũng phải nghĩ cho chính bản thân mình. Cho dù đây chỉ là ảo ảnh, nhưng gϊếŧ chóc quá nhiều chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của ngươi. Tiềm lực của ngươi rất lớn. Ta không muốn ngươi trở thành một kẻ man rợ mang dòng máu ngoại tộc.”
Chàng thanh niên khôi ngô không nói lời nào, chỉ liếc trưởng lão bằng đôi mắt xanh băng giá, rồi xoay người rời đi.
Dù Thương Hàn Lăng không hề mở miệng, nhưng dựa vào sự hiểu biết về tính cách phản diện, Ngu Nhược Khanh cảm nhận được một chút bất mãn ẩn hiện nơi hắn, chỉ là hắn không hạ mình tranh cãi mà thôi.