Chàng rể nhập gia mà còn dám nuôi thϊếp ở ngoài, nếu đổi lại là gia tộc khác chắc đã bị đánh gãy chân tống cổ ra ngoài từ lâu.
Nhớ lại lời sư huynh nói mẫu thân Tô Cảnh Trạch vốn mang bệnh lâu năm, Ngu Nhược Khanh cũng im lặng mà lắc đầu.
Hẳn là Tô Hưng Triều che giấu chuyện bại hoại này rất kỹ. Đợi khi trưởng tử tàn phế, thê tử ốm yếu, không ai trong gia tộc còn đủ sức quản hắn, hắn mới dám ngang nhiên đưa con riêng vào tiên tông. Dù ngoài mặt bị dè bỉu vài câu cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Nghĩ đến đây, 12 năm qua Tô Cảnh Trạch tàn tật ở tiên tông, không chịu quay về, còn Tô gia thì chẳng bao giờ tìm đến. Lẽ ra nên rõ ràng rằng họ chẳng hề muốn giữ liên lạc với hắn nữa.
Hoắc Tu Viễn vuốt cằm, cười nhạt: “Ta thật nghi, đám thế gia đệ tử chuyên bắt nạt Tô Cảnh Trạch kia, có khi đều do chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn bày trò.”
... Quả thật rất có lý. Nếu không có người giật dây, đám thế gia đệ tử kia sao dám đánh cược cả việc bị Tô gia phát hiện chỉ để ức hϊếp hắn?
Biết được nội tình này, nhớ lại bộ dạng thảm thương của Tô Cảnh Trạch hôm nay, lòng Ngu Nhược Khanh không hiểu sao càng thêm phiền muộn.
“Ây, không đúng. Từ nãy toàn nói chuyện ngoài lề. Sư muội, mau kể tiếp đi.” Hoắc Tu Viễn vừa tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngập ngừng hỏi tiếp: “Ngươi nói gặp những kẻ bắt nạt hắn, rồi ngươi cứu hắn phải không?”
Ngu Nhược Khanh khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Ta đã đuổi bọn chúng đi,” nàng nói, “rồi tiện thể mắng cho Tô Cảnh Trạch một trận.”
Hoắc Tu Viễn mở to mắt, nhìn tiểu sư muội đầy trầm tư của mình mà thốt lên cảm thán: “Chắc chắn năm năm nữa hắn vẫn không thể quên ngươi! Chơi đúng là trò cao tay, sư huynh xin bái phục.”
Ngu Nhược Khanh chẳng hiểu ý của hắn, từ lâu nàng đã quen việc sư huynh thường nói những lời lảm nhảm. Vì thế, nàng chọn cách phớt lờ những điều mình không hiểu.
“Ta cảm thấy rất bực, nhưng không rõ là đang giận gì.” Nàng nhăn mày khó chịu.
Hoắc Tu Viễn quan sát vẻ mặt của Ngu Nhược Khanh, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhưng rồi nhanh chóng đè nén nụ cười.
Sư muội ngốc nghếch của hắn từ nhỏ chỉ lo chuyên tâm tu luyện, hoàn toàn chẳng hiểu nhân tình thế thái, càng không hiểu được cảm xúc của chính mình.
Không ngờ nàng lại biết suy tư, và không ngờ hơn nữa, ngày đầu tiên rời khỏi Xích Luyện Phong, "lương tâm nhỏ bé" của nàng đã dậy sóng.
Tín hiệu tốt, tuyệt đối là tín hiệu rất tốt!
Hoắc Tu Viễn hắng giọng, giả vờ nghiêm túc nói: “Khanh Khanh, ngươi quên lời dặn của ta buổi sáng rồi sao?”
“… ‘Cư xử nhân hậu, làm nhiều việc thiện, kết giao bạn tốt’?” Ngu Nhược Khanh nghi hoặc hỏi.
“Chính xác!” Hoắc Tu Viễn trịnh trọng gật đầu. “Ngươi rõ ràng đã thấu hiểu ý nghĩa, sao giờ lại chùn bước?”
“Ngươi nên kết bạn với Tô Cảnh Trạch, khiến hắn tin tưởng ngươi, nắm bắt mọi điểm yếu của hắn. Chỉ khi trở thành bạn thân thiết, ngươi mới có thể công kích kẻ địch một cách hiệu quả nhất!”
“Nhưng...” Ngu Nhược Khanh cau mày. “Ta không muốn bắt nạt một người tàn tật, chẳng thú vị chút nào.”
“Ai nói ngươi phải bắt nạt hắn lúc này?” Hoắc Tu Viễn điềm nhiên. “Trước mắt, hãy quan tâm hắn, khích lệ hắn. Khi Tô Cảnh Trạch vực dậy được tinh thần, với tư chất của hắn, đạt lại Kim Đan kỳ chỉ là vấn đề thời gian. Lúc đó, chẳng phải thú vị hơn sao?”
Hắn cười mỉm đầy thâm ý: “Còn điều gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn việc ngươi cứu sống một đối thủ đáng gờm, rồi lại tự tay hủy hoại hắn?”