Vừa bước vào, nàng thấy một con rối ma thú khổng lồ nằm ở giữa điện, bên cạnh là Giang Nguyên Sương và Hoắc Tu Viễn. Cả hai sư đồ dường như đang thảo luận chi tiết về việc chế tác con rối.
Huyền Sương Tiên Tông vốn xuất thân từ kiếm đạo, nhưng theo thời gian đã trở thành một môn phái tổng hợp. Ngoài tông chủ và đệ tử thân truyền của tông chủ vẫn kế thừa kiếm đạo thuần túy, năm phong còn lại mỗi nơi đều phát triển theo sở trường riêng, lấy cái hay bù cái dở.
Như Xích Luyện Phong, sở trường am hiểu thuật con rối liền cùng thân phận vai ác phận thập phần tương xứng, lại từ tuyệt kỹ thập phần kỳ môn dị loại con rối này sinh ra sử dụng độc cùng ám sát như lòng bàn tay.
Môn con rối này không tính là nghề chính phái, ma tu sử dụng càng nhiều hơn, ma đạo nguyện ý dùng người sống tới làm con rối, mà Giang Nguyên Sương dạy dỗ thuật con rối cho bọn họ tuy rằng là cực kỳ sạch sẽ, cũng vẫn luôn bị không ít người lên án.
Chẳng qua, Huyền Sương Tiên Tông bởi vì có tay nghề con rối, cũng là át chủ bài mà các tiên môn khác không có, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ở trong tiên tông, tên tuổi chính thức của Giang Nguyên Sương là tôn giả tu dược, Xích Luyện Phong một mạch truyền thừa thuật con rối nhưng thật ra thành che che giấu giấu người đều biết bí mật.
Ngu Nhược Khanh thực ra chẳng có chút thiên phú hay hứng thú nào với việc chế tạo rối, trái lại kiếm đạo chính tông của tông môn mới là điều thích hợp với nàng.
Hoắc Tu Viễn thì khác, hắn kế thừa hoàn hảo năng lực của Giang Nguyên Sương, quả không hổ danh là đệ tử “chính hiệu” của sư phụ.
“Ngươi đã về rồi sao, Khanh Khanh?” Hoắc Tu Viễn buông linh kiện trong tay, mỉm cười nói. “Đến xem thử tiểu gia hỏa này đi. Nếu ngươi cưỡi nó đến lớp, chắc chắn sẽ khiến đám phàm nhân kia choáng váng!”
Ngu Nhược Khanh bước tới, liền bị Giang Nguyên Sương kéo vào lòng.
Người ngoài thường thấy Giang trưởng lão lạnh lùng, hà khắc. Nhưng khi ở bên tiểu đồ đệ của mình, bà lại hoàn toàn khác hẳn, chẳng còn dáng vẻ uy nghiêm của một bậc tôn sư, mà phảng phất giống như đang đối xử với con gái ruột.
“Khanh nhi, hôm nay giúp mọi người làm điều tốt sao?” Giang Nguyên Sương hỏi.
Ánh mắt Ngu Nhược Khanh hơi dao động.
Có thể nói, nàng đã gián tiếp làm một việc tốt, nhưng…
“Đã ‘nhân hậu’.” Giọng nàng lơ đãng. “Nhưng cũng không hẳn nhân hậu lắm.”
“Ngươi có kết bạn mới không?” Hoắc Tu Viễn cũng hỏi.
Chuyện đó lại càng không có.
“Bọn đệ tử thân truyền kia chẳng thú vị gì.” Nhắc đến chuyện này, Ngu Nhược Khanh liền lộ vẻ bất mãn. “Chỉ có một người tên là Thương Hàn Lăng xem ra khá tốt. Còn lại đều chỉ đạt Trúc Cơ trung kỳ!”
Nghe lời phàn nàn của nàng, Giang Nguyên Sương và Hoắc Tu Viễn đều bất giác thở dài.
Đệ tử như Ngu Nhược Khanh, chưa đến trăm năm đã đạt Kim Đan kỳ, quả thật là thiên tài hiếm thấy. Nhiều tu sĩ cả đời cũng không thể chạm tới được độ cao này.
Vì nàng luôn sống giữa những nhân vật phi phàm, nên không nhận ra rằng chỉ cần đạt Trúc Cơ trung kỳ, đã đủ để trở thành cường giả trong tu tiên giới.
“Cũng phải thôi, sư muội của ta ưu tú thế này, không hòa hợp được với đám ô hợp kia cũng là bình thường.” Hoắc Tu Viễn nói, rồi chuyển giọng cảnh báo: “Tuy nhiên, dù Thương Hàn Lăng rất xuất sắc, ngươi vẫn nên giữ khoảng cách với hắn.”