Giọng nói của nàng không to, nhưng những lời lạnh lùng ấy rơi vào tai các đệ tử mới nhập môn lại như sấm vang trời dội.
Bọn họ ngây người nhìn vị tiểu sư thúc trẻ tuổi, lạnh lùng như băng sương trước mặt, khó có thể hoàn hồn.
Phải rồi, bọn họ vốn dĩ chỉ là con cháu của các tiểu gia tộc phụ thuộc sáu đại thế gia, mà trong gia tộc mình, họ cũng chẳng phải người có địa vị gì.
Thế lực các thế gia kết nối chặt chẽ, trước mặt các vị đại gia tộc, họ bị phái đi lấy lòng Tạ gia, làm tay sai cho Tạ sư huynh là điều hoàn toàn có khả năng. Huống hồ, nếu Tạ thiếu gia muốn xử lý họ, e rằng chẳng cần phải bồi thường bao nhiêu.
Khi bước vào Huyền Sương Tiên Tông, các trưởng lão đã dặn dò bỏ lại quá khứ và thân phận cũ ở sau lưng, nhưng bọn họ lại ở chỗ này lãng phí thời gian, cam tâm tình nguyện bị Tạ Hạo Hiên ức hϊếp mà không dám phản kháng... Cuối cùng thì bọn họ đang làm gì?
Trong tiên tông, có rất nhiều đệ tử, nhưng ngày thường không ai nhắc nhở họ. Chỉ có vị tiểu sư thúc lạnh lùng nhưng nghiêm khắc này, nguyện nói vài lời để mắng họ...
“Tiểu, tiểu sư thúc, bọn ta thực sự biết lỗi rồi.” Một số đệ tử không khỏi nức nở.
Ngu Nhược Khanh cho rằng bọn họ bị nàng dọa đến phát khóc, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Nhưng trước mặt những đứa trẻ này, nếu cứ rời đi mà không nói gì thì sẽ mất khí thế.
Nàng biết, nhiều vai phản diện trước khi rời đi đều phải buông lời cay nghiệt.
“Hừ, các ngươi nói biết lỗi thì thật sự biết lỗi sao?” Nàng lạnh giọng hỏi. “Tốt nhất là tự đi lĩnh phạt đi!”
“Đi... đi Trừng Giới Đường sao?” Một đệ tử ngập ngừng hỏi.
Bộ dạng của bọn họ giống như chỉ cần nàng ra lệnh, dù không bị ép buộc họ cũng sẽ tự giác đi ngay.
“Viết một nghìn chữ kiểm điểm, suy xét lại toàn bộ hành vi và lời nói của mình ngày hôm nay.” Ngu Nhược Khanh nghiêm nghị nói.
Dứt lời, nàng xoay người nhảy lên con rối hạc, rời khỏi ngọn núi nguyên thủy.
Ngồi trên hạc bay, Ngu Nhược Khanh vô cùng mãn nguyện.
Bắt người bị hại viết kiểm điểm, còn chuyện gì thiếu đạo đức hơn nữa không? Nàng quả thực là thiên tài! Đám đệ tử ấy chắc chắn sẽ sợ nàng đến mất ăn mất ngủ.
Thế nhưng nàng không biết, sau khi nàng rời đi, những đệ tử bị bỏ lại đang ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự cảm động.
Tiểu sư thúc nghiêm khắc nhưng lại mang theo chút ôn hòa này khiến lòng bọn họ như bừng tỉnh. Họ hận không thể lập tức trở về viết kiểm điểm, sau đó nỗ lực tu luyện để không phụ lòng nàng vì họ mà lãng phí thời gian.
Chỉ là... họ vẫn không biết tiểu sư thúc tên gọi là gì. Viết kiểm điểm xong thì mang giao ở đâu đây?
Khi mọi người vẫn còn suy nghĩ mông lung, một số đệ tử nội môn khác đã chạy đến sân này.
“Xảy ra chuyện gì? Tạ sư huynh sao lại bị đánh thê thảm thế?” Một người lo lắng hỏi.
Những lời đồn trong nội môn về vị tiểu sư thúc trẻ tuổi, lạnh lùng ngoài mặt nhưng chính trực, miệng sắc như dao nhưng lòng như đậu hũ, đã bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Còn Ngu Nhược Khanh thì hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng ngồi trên con rối hạc, mở hệ thống giao diện.
[Ký chủ, chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, xin tiếp tục cố gắng.] Hệ thống cất tiếng.
Trong giao diện hệ thống hiện ra hai mục, một là nhiệm vụ, hai là cửa hàng đổi vật phẩm.
Nhiệm vụ được chia thành nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ chính tuyến, cùng với nhiệm vụ trường kỳ và thành tựu.