Lần này lợi dụng thời chiến để bắt cậu đến đây, chính là cơ hội tốt nhất.
Ngay cả khi tạm thời không bị Tần Khôn đánh dấu, sau khi chiến tranh kết thúc, Tần Khôn cũng sẽ không dễ dàng thả cậu đi.
Mục đích cuối cùng của Tần Khôn là đánh dấu cậu, biến cậu thành công cụ để anh vượt qua kỳ phát tình.
Đê tiện, quá đê tiện!
Anh là tổng chỉ huy quân đội được người dân ở tinh tế kính trọng, sao có thể lợi dụng chức vụ để làm việc xấu xa như vậy?
Tùy tiện xâm phạm quyền lợi của một công dân, coi thường khát vọng của một thanh niên.
Những lý tưởng, khát vọng mà cậu theo đuổi từ nhỏ, lại bị du͙© vọиɠ cá nhân của Tần Khôn phá hủy?
Mộc Thời Minh mất hứng, đặt đũa xuống bàn, tức giận đến mức ngực phập phồng.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tần Khôn xuất hiện phía sau cậu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Phùng Thành Tu nhanh chóng bước tới, dọn dẹp đồ ăn thừa, bưng khay ra ngoài. Mộc Thời Minh ngồi trên ghế sofa, trợn mắt nhìn Tần Khôn.
Tần Khôn vào nhà, đi thẳng vào phòng tắm, vừa gọi điện thoại, vừa tháo cúc áo quân phục.
“Dù bằng bất cứ giá nào cũng phải loại bỏ những trở ngại ảnh hưởng đến cuộc đàm phán, phải đảm bảo an toàn cho người thân của các thành viên tham gia cuộc đàm phán.”
“Nếu phe chủ chiến tụ tập dưới tòa nhà tinh tế dám bước thêm nửa bước, bất kể là ai, lập tức bắn chết, không cần do dự.”
“Gϊếŧ, gϊếŧ chết tất cả, đây là mệnh lệnh của tôi, lập tức truyền lệnh toàn quân!”
Tần Khôn đầy sát khí.
“Tôi sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào, dù phải nhuộm máu tòa nhà tinh tế, giẫm lên xác chết, tôi cũng phải thúc đẩy việc này.”
“Bảo họ, tôi Tần Khôn đã gϊếŧ nhiều người rồi, không thiếu vài mạng của họ.”
“Nếu họ muốn chết, vậy tôi thành toàn cho họ.”
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, không còn nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của Tần Khôn nữa.
L*иg ngực Mộc Thời Minh phập phồng dữ dội, thở gấp, mắt không ngừng chớp, đứng đờ ra tại chỗ.
Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra, Tần Khôn khoác áo choàng tắm, vừa lau tóc ướt vừa đi về phía cậu, coi những thay đổi trong phòng như không thấy.
Mộc Thời Minh thấy anh càng ngày càng gần, vội vàng tránh ánh mắt.
“Ầm ầm!”
Là tiếng súng.
Vai Mộc Thời Minh run lên hai cái theo tiếng súng, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lần đầu tiên trong đời nghe thấy tiếng súng thật sự nổ ngay bên tai, nhận ra dưới lầu đang xảy ra vụ gϊếŧ người, cơ thể Mộc Thời Minh hoàn toàn cứng đờ.
Nghe tiếng súng, Tần Khôn vẫn không đổi sắc mặt, ném khăn tắm xuống, cúi người bế Mộc Thời Minh lên, đặt cậu lên giường.
Nụ hôn rơi xuống, Mộc Thời Minh có phản ứng, theo bản năng tránh né, ánh mắt hoảng loạn, nói lắp bắp: “Thượng tướng, tôi… tôi chưa đánh răng.”
Tần Khôn nheo mắt nhìn cậu.
Mộc Thời Minh nhìn anh, lòng run lên.
Đôi mắt tím của Tần Khôn toát ra sát khí đầy máu tanh.
Mộc Thời Minh nín thở, người run không ngừng.
Chỉ biết nghe theo.
8 giờ sáng ngày 23 tháng 5, Mộc Thời Minh bị tiếng động xung quanh đánh thức.
Chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà, mắt cậu hơi mờ, giọng nói nghiêm trang bên tai kéo cậu tỉnh lại.
Là sĩ quan da đen Trịnh Lăng Chí đang báo cáo công việc.
“Thượng tướng, hai người bị bắn chết lúc 1 giờ 4 phút sáng nay là nghị viên quốc hội mới nhậm chức và phó cục trưởng cục cảnh sát Nhuế Hoa Phong. Sau khi bị cảnh cáo, họ vẫn vượt qua dây cảnh giới, định dẫn người đột nhập, bị binh sĩ bắn chết tại chỗ.”
“Biết rồi, bảo quản thi thể cho tốt, xử lý theo quy định của luật chiến tranh tinh tế.”
“Vâng.”
L*иg ngực Mộc Thời Minh phập phồng dữ dội, thở gấp.
Phó cục trưởng cục cảnh sát Nhuế Hoa Phong đương nhiệm là ba Alpha của người bạn thân Alpha Nhuế Trạch, nhà họ Nhuế và nhà họ Mộc cũng có quan hệ khá thân thiết.
Chú Nhuế chết rồi!
Người nhìn cậu lớn lên từ bé, gặp mặt cứ khen cậu là thiên tài, luôn động viên cậu dũng cảm theo đuổi lý tưởng, chú Nhuế… đã chết rồi?!