Thật Đau Đầu! Omega Của Chỉ Huy Cứ Luôn Muốn Chạy Trốn

Chương 5

Ánh mắt Tần Khôn hiện lên vẻ chế giễu: “Pháp luật không có tiếng nói trước bạo lực. Với tôi mà nói, hạnh phúc của nhân dân mới là luật tối cao.”

Mộc Thời Minh lại nhìn Tần Khôn, nhìn thẳng vào anh: “Vậy hạnh phúc của tôi thì sao? Thưa thượng tướng, với tôi mà nói, việc thực hiện ước mơ thời thơ ấu chính là hạnh phúc cao cả nhất của tôi. Ước mơ tan vỡ, tôi không còn hạnh phúc nào nữa.”

Tần Khôn nhìn chằm chằm cậu, hơi nheo mắt lại: “Sau khi trở thành Omega của tôi, em sẽ định nghĩa lại hạnh phúc.”

Mộc Thời Minh xúc động: “Tôi không muốn định nghĩa lại hạnh phúc, cũng không muốn trở thành Omega của ngài.”

Tần Khôn giơ tay lên xem đồng hồ, cởi từng chiếc cúc áo quân phục, nhìn thẳng vào Mộc Thời Minh:

“Em hiểu rõ hơn ai hết, pháp luật đặt lợi ích của toàn dân lên trên lợi ích cá nhân. Trước lợi ích của toàn dân, lợi ích và ý muốn của em hay tôi đều không đáng kể.”

Mộc Thời Minh cắn môi, mắt đầy tuyệt vọng, cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống thảm.

Giọng nói của Tần Khôn lạnh lùng mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mộc Thời Minh, tôi chưa bao giờ kiên nhẫn với ai như hôm nay, nói nhiều với em như vậy chỉ vì em sẽ là Omega của tôi, tôi đang cố gắng không đối xử với em như thuộc hạ của mình.”

“Sự kiên nhẫn của tôi đến đây là hết. Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm. Cái gọi là ước mơ của em trước chiến tranh chẳng đáng gì cả. Tháo vòng cổ chống đánh dấu ra.”

Mộc Thời Minh đột ngột ngẩng đầu, liên tục lùi lại: “Không, tôi không tháo, tôi không muốn… Á!”

Một cơn choáng váng ập đến, cậu bị Tần Khôn khiêng lên, rồi đè lên tường.

Lúc này, sức mạnh của Alpha quân nhân cấp S đã hiện hình trước mặt cậu.

Thật đáng sợ!

Mộc Thời Minh tập thể hình đều đặn lâu năm, chưa từng gián đoạn việc huấn luyện sức mạnh, có thân hình đẹp hiếm thấy, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc, đường nét uyển chuyển.

Chiều cao của cậu vượt trội so với hầu hết các Omega khác, thể chất không hề thua kém Alpha.

Ngay cả khi thi đấu bóng rổ với Alpha cấp S, đối phương cũng đừng hòng dễ dàng thắng cậu, thậm chí trong một số trường hợp, cậu còn có thể phản công bất ngờ, đánh bại Alpha cấp S.

Sức mạnh của Alpha cấp S trước mắt khiến cậu cảm thấy kinh hoàng.

Cậu bị đánh bại, hoàn toàn áp đảo.

Trước mặt Tần Khôn, cậu như người không có sức lực.

Lúc Tần Khôn hôn cậu, cậu quay mặt đi: “Đừng…”

Chưa kịp né tránh, đôi môi đó lại áp xuống.

Mộc Thời Minh dùng hết sức lực để nghiêng đầu tránh nụ hôn đó một lần nữa.

Nụ hôn đột ngột dừng lại.

Cằm Mộc Thời Minh bị Tần Khôn giữ chặt, nâng lên, cậu nhìn thấy đôi mắt tím lạnh lùng của anh.

“Mộc Thời Minh, tôi hỏi em một lần nữa, có muốn tháo vòng chống đánh dấu xuống không?”

Mộc Thời Minh chật vật nhìn Tần Khôn, nghẹn ngào nói: “Không tháo.”

Vòng cổ chống đánh dấu cậu đang đeo, không tự nguyện thì không ai tháo được, nếu cố tình tháo, Omega đeo vòng cổ không chết cũng tàn.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Khôn càng thêm sắc bén.

Mộc Thời Minh cắn răng, toàn thân lạnh buốt, run như cầy sấy.

Không, cậu không muốn mãi mãi trở thành vật phụ thuộc của Alpha cấp S này.

Vì lý tưởng và hoài bão của mình, cậu đã kiên trì rất nhiều năm, chưa từng dao động.

Từ khi biết mình là Omega, cậu đã quyết tâm sống tự lập, vinh quang và địa vị đều do nỗ lực của mình đạt được, chứ không phải dựa dẫm vào bất kỳ Alpha nào.

Nếu thật sự phải như vậy, cậu còn cần gì chờ đến bây giờ?

Đáy mắt Tần Khôn hiện lên vẻ tức giận, áp lực pheromone ập đến.

Hai chân Mộc Thời Minh mềm nhũn, đau đớn hiện rõ trên mặt.

Tần Khôn nhìn cậu, không hề nao núng.

Hít sâu vài hơi, đợi cơn đau giảm bớt, Mộc Thời Minh mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím của Tần Khôn, gắng sức nói:

“Thượng tướng, thái độ của tôi vẫn không thay đổi, tôi đồng ý ở bên ngài trong kỳ phát tình, nhưng khi chiến tranh kết thúc, xin hãy thả tôi đi.”