Lưng đập vào cửa phòng, giọng cậu nghẹn ngào.
Công lý đến muộn cũng chẳng còn là công lý nữa.
Người Alpha trước mặt là thượng tướng, tổng chỉ huy quân đội của tinh tế. Trong hoàn cảnh này, công lý sẽ không bao giờ đứng về phía cậu.
Cậu thậm chí không thể chờ đợi công lý đến muộn kia.
Khi nhìn thấy phi thuyền đậu trên sân thượng, cậu đã nhận ra việc phi thuyền cậu đang ngồi bị trưng dụng không phải ngẫu nhiên, mà là có chủ đích.
Những chiếc phi thuyền bị trưng dụng đều là loại lớn, chở được từ ba người trở lên. Ngoại trừ chiếc phi thuyền đơn sơ một chỗ mà cậu đang ngồi, không có chiếc phi thuyền nào nhỏ hơn hai chỗ ngồi.
Cậu đã bị quân đội theo dõi từ khi còn ở quán bar.
Cơ thể Mộc Thời Minh run rẩy, chân hơi khuỵu, hai tay chống lên cửa phòng phía sau, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
L*иg ngực phập phồng dữ dội, động mạch cổ cũng chuyển động, mặt cậu tái nhợt, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào người Alpha cao hơn cậu một cái đầu.
Đôi mắt tím của anh không hề có chút ấm áp, anh đưa tay ôm lấy gáy cậu, hơi dùng sức, cơ thể cậu không thể kiểm soát mà ngã vào lòng anh.
Trong lúc hoảng loạn, cậu nắm tay thành quyền, đặt lên ngực anh.
Mùi gỗ sồi nồng nàn bao trùm lấy cậu, càng lúc càng đậm đặc.
“Thượng tướng, ngài… ngài định làm gì?” Giọng cậu run rẩy.
Tần Khôn cúi đầu, liếc nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm dính chặt vào lưng cậu, bàn tay thô ráp của anh vuốt dọc theo vành tai cậu, dừng lại ở tuyến thể.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu Mộc Thời Minh: “Em đeo vòng cổ chống đánh dấu.”
Đó là vòng cổ chống đánh dấu tàng hình, hòa làm một với da thịt, mắt thường khó nhìn thấy.
Vòng cổ này hơi khác so với loại thông thường trên thị trường, là ba Omega Dịch Mục Dã đặt riêng cho cậu. Cậu đeo nó mỗi ngày, chỉ khi về nhà hoặc ở nơi an toàn mới tháo ra.
Tối qua cậu cũng đeo vòng cổ chống đánh dấu khi ngủ.
Cơ thể Mộc Thời Minh bị Tần Khôn khống chế, không thể nhúc nhích, ánh mắt chỉ có thể nhìn vào cổ anh, nói:
“Đúng vậy, thưa thượng tướng, tôi đeo vòng cổ chống đánh dấu. Tôi xin nhắc lại, tôi không muốn cùng ngài trải qua kỳ phát tình, ngài là tổng chỉ huy quân đội mà tất cả công dân tinh tế đều tôn kính, ngài không thể lợi dụng thân phận này để ép buộc một công dân bình thường.”
Nếu không, sẽ bị người đời khinh thường.
“Em là công dân bình thường sao? Em chỉ muốn bình thường thôi sao?”
Mộc Thời Minh cảm thấy l*иg ngực anh chấn động mạnh hơn, cậu hít sâu hai hơi, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy:
“Như ngài đã nói, thưa thượng tướng, tôi chỉ muốn làm một người bình thường.”
“Từ nhỏ, ước mơ của tôi là trở thành chánh án của tòa án tinh tế. Tôi luôn nỗ lực vì điều đó. Hôm qua tôi đã đạt được vị trí thư ký chánh án với thành tích xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ nhậm chức. Việc thực hiện ước mơ của tôi chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Thượng tướng, bảo vệ công dân khỏi bị xâm hại bất hợp pháp là bổn phận của ngài. Xin ngài hãy thương xót cho lý tưởng của một công dân bình thường.”
Tần Khôn buông tay ra, lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn cậu: “Sự thương xót lớn nhất của tôi là bảo vệ người dân khỏi chiến tranh.”
Mộc Thời Minh vội vàng nói: “Tôi cũng là người dân của ngài, nhưng lại phải chịu sự tàn phá bạo lực bất hợp pháp của ngài trước tiên.”
Ánh mắt Tần Khôn hơi lay động, giọng nói dịu đi một chút:
“Sau khi cùng tôi trải qua kỳ phát tình, em sẽ là Omega duy nhất của Tần Khôn tôi, là người bạn đời hợp pháp của tôi. Sau này, em sẽ luôn có một chỗ bên cạnh tôi, được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ như tôi.”
Anh dừng lại một chút, bổ sung: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng kiềm chế, đối xử dịu dàng với em, không dùng bạo lực.”
Ánh mắt Mộc Thời Minh hơi khựng lại, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Tôi… tôi… Ngài hiểu lầm ý tôi rồi. Ý tôi là, ngài không thể coi pháp luật như trò đùa, ép buộc tôi làm việc trái pháp luật. Ai coi pháp luật như trò đùa, người đó chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng phạt.”