Cô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi

Chương 16

Mặc cho cái môi bị cô giáo "hành hạ" tôi cứ đực mặt mà tròn mắt. Thề với trời đất là muốn.. hòa cùng, đáp trả lại lắm, cơ mà chẳng biết trời xui hay đất khiến mà môi tôi nó cứng như đá. Cứ há ra rồi để đó mặc cô muốn làm gì làm, chẳng chịu cục cựa gì được sất..

1 phút... 2 phút.. tay cô giáo từ áp vào 2 má tôi xong chuyển xuống để lên cổ rồi giờ đặt lên vai. Đôi mắt cô khép hờ lại, y hệt như mấy phim Hàn quốc mà mẹ thôi vẫn thường xem.. nhưng tiếc là một trong hai nhân vật chính chính là tôi, thằng ất ơ chẳng biết quái gì là hôn hít.

Không biết trời có ngụ ý gì, nhưng sau đợt đó tôi thấy cái level "hôn" của tôi nó lên đời hẳn. Và tôi chỉ thiên về chủ động thôi, chứ thụ động đáp trả là thua. Cung Sư tử của tôi càng chứng minh điều đó (À, tôi hơi cuồng cung Hoàng đạo tí).

Và rồi dường như hết dưỡng khí hay lí do gì thì tôi cũng bó tay, cô giáo chợt bừng tỉnh. Thoáng nhìn tôi, cô bưng mặt đang đỏ bừng và chạy tuốt xuống bếp.. bỏ lại tôi với cái mặt đang đần thối ra chả hiểu quái gì.

-Ôi đệch!! Nụ hôn đầu đời lần chạm môi đầu tiên trong suốt 16 năm gìn giữ. Ôi trời ơi!!! – Tôi ôm mặt lăn ra sàn nhà tiếp..

Một lúc sau cô giáo đi lên, tay thì cầm ly nước. Tôi không biết diễn tả dáng đi của cô như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ thì 2 từ phù hợp nhất là: rón rén. Cô à, đây là nhà cô mà!

- Em uống nước đi, nãy giờ quên mời nước. – Cô đưa ly nước mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi lấy một lần, cứ nhìn tận đâu đâu ấy. Tôi xấu đến vậy sao???

- Uầy, tiếp nước à? Hê – Tôi cười rồi uống cạn ly, đúng là thiếu nước trầm trọng thật.

- Mà nè, nãy em nói.. tên cô là xấu thật hả? – Cô giáo ngô nghê nhìn tôi chờ đợi.

- Đâu, em đính chính lại rồi mà, tên cô rất đẹp, hì!

- Vậy hả? Thiệt không đó – Cô lườm. Ôi đệch, lại dễ thương rồi. Sao lúc đó mình không đáp trả lại ta? Ngu quá!! Hay là....

- Thiệt mà..!

Nhưng không hiểu sao giây tiếp theo tôi chợt bừng tỉnh vì nhớ lại cái mục đích mình đến nơi này. Ừ thì là để nói với cô sẽ không học Lý nữa, không thi nữa và cũng sẽ.. chắc là phải hạn chế gặp mặt cô lại. Trong tôi có một nỗi sợ rất mơ hồ, rằng mình sẽ bị mị hoặc bởi đôi mắt buồn xa xăm đó. Không biết từ lúc nào, đôi mắt đó đã dõi theo tôi, đã thích tôi đến độ sẵn sàng chủ động trao cho tôi nụ hôn say đắm vừa rồi. Nhưng tôi buộc phải tỉnh táo để xác định, thực tế cô đối với tôi chỉ đơn giản là một người cô, một người hết mực dịu dàng và cưng chiều tôi. Chỉ vậy thôi! Còn những thổn thức kia chỉ là do chính bản thân tôi háo sắc, thích ngắm cái đẹp. Mà cái đẹp thì.. cô Phương có thừa.

Phải, nói tôi khốn nạn là không sai. Tôi cảm thấy tất cả những gì mình mong muốn đều tìm được ở cô Phương, tuy không biết tình cảm của cô như thế nào, nhưng tôi muốn như vậy. Tôi muốn mình "đến" với cô, đến với môn Toán, muốn cho bản thân tôi một cơ hội để vươn đến một điều gì đó đã khát khao từ cái thuở đầu năm, lúc tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa biết nhớ nhung là gì.

Chính cô Phương cho tôi cái cảm giác đó, cũng chính cô truyền cho tôi cái niềm đam mê môn Toán và muốn chinh phục nó theo cách mà thiên hạ phải thán phục. Quả thật tôi đã từng nghĩ qua rất nhiều, tự ép mình học Lý chỉ là đang hành hạ bản thân, để rồi cái ngày đi thi Olympic, tôi sẽ phải thấy chúng nó háo hức vô phòng thi Toán, còn mình thì là Lý, tôi chợt thấy đau. Tôi muốn tôi là đứa đường hoàng đi thi Toán, và sau lưng tôi.. người cổ vũ phải là cô Phương chứ không một ai khác.

Tuy hiện giờ ngồi gõ những dòng này là thằng Nguyên của hơn 5 năm sau, và cũng thấy lí do đưa ra đó thật quá ấu trĩ (thi Olympic là ngon rồi chứ Toán hay Lý, cái nào mà chả được). Nhưng tôi tuyệt không hối hận vì ít nhất trong lúc đó, tôi vẫn thấy mình đúng! Cơ mà cũng hơi sợ búa rìu dư luận chút đỉnh.

Ngồi trên ghế cầm ly nước mà thở dài không ngớt, bất giác nhìn qua thì thấy cô Yến đang nhìn mình, rồi, chuẩn bị hỏi cung tiếp rồi đó.

- Em sao vậy? - Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, chắc giờ bớt ngượng rồi.

- Dạ.. cũng không có gì – Đưa tay sờ gáy, tôi cười xòa rồi để ly nước xuống bàn.

- Nói thật đi, đang nghĩ gì? – Lại thốt ra cái câu này, bộ tôi hay nói xạo cô lắm hay sao mà cứ bắt nói thật nhệ?!

- Cô à, cô có thể.. ý em là.. cô.. ầy.. !! – Tôi "quơ chân múa tay" trong không gian, lạy chúa hãy ban cho con một câu trọn vẹn, rối quá!

- Quên hết chuyện này giờ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra?! Đúng ý em không?

Ôi lạy chúa, ý em không phải như vậy, à không.. gần gần giống như vậy, mà sao cô biết hay dữ vậy? Thuật đọc suy nghĩ đã đạt cực thịnh?

-............! – Tôi cuối mặt xuống. – Em xin lỗi!

- Có vẻ lúc nào cũng là 2 từ xin lỗi nhỉ?

-...........!

- Em thương cô Phương lắm, đúng không? – Cô gằng từng chữ và cố tình xoáy vào tâm can tôi.

- Dạ?

- Trả lời đi, em không phải thích Toán gì, mà chỉ là muốn ở gần cô Phương thôi đúng không? – Cô lặp lại, giải thích luôn hàm ý.

- Sao.. sao cô...? Cô à.. không phải....! – Tôi quay người qua hướng cô cố giải thích, mà giải thích quái gì tôi cũng chưa nghĩ ra nữa.

- Đừng ngụy biện, cô cảm nhận được và thường thì cảm nhận của cô không hề sai – Cô Yến đột nhiên đứng dậy.

- Em.. cô.. được rồi mà cô! – Lần thứ 2 tôi nắm cổ tay cô giáo vào kéo cô ngồi lại xuống ghế.

- Tại sao em lại không muốn học Lý cô, trong khi đó em rất giỏi Lý, say mê Lý. Rồi.. rồi em bỏ luôn lời hứa đó – Giọng cô giáo lại lạc đi.

- Em thích Toán mà, không như cô nghĩ đâu, cô đừng suy diễn.. lung tung mà – Tôi thốt ra một câu tương đối ra hồn.. tuy hơi khựng khúc cuối

- Em có dám thề không? Thề là chỉ thích Toán thôi chứ không có ý nghĩ khác – Cô lại nhìn thẳng vào mắt tôi lần nữa. Điều tôi nhận ra duy nhất lúc bây giờ là.. đôi mắt ướt của cô thật đẹp.

-...........! – Ôi gì mà thề nữa đây!?!!!!? Tôi liếʍ môi rồi sờ gáy, bình tĩnh!! Phải bình tĩnh!

- Không dám sao? – Cô nhếch môi đầy cay đắng.

- Cô à, không phải như vậy đâu mà, em chỉ thích môn Toán thôi. Không có ý nghĩ gì hết á. – Tôi bắt đầu ngụy biện thật sự.

- Vớ vẩn, em không dám đúng không? Người như em không dễ đánh đổi cả một lời hứa. Đúng không? – Cô gằng giọng 2 từ cuối làm lòng tôi tự dưng nhói lên. Chắc cái cảm giác bị bắn trúng tim đen rồi té cái ành là như thế này đây!

- Cô.. cô đừng ép em! – Tôi nói với giọng ỉu xìu dần đều.

- Vậy thử ngụy biện tiếp đi, xem có thuyết phục không? – Cô lên giọng.

Mím chặt môi, lại là cái phút giây đáng ghét này, hơn cả những lần trước. Lần đây cô đang buộc tội tôi, nhưng sao cô lại nói chuyện như đúng rồi ấy, dường như áp đặt những cảm xúc của cô lên luôn vậy. Thở dài một phát, tôi tiếp lời:

- Cô không tin thì thôi, cả ngày hôm nay em đủ mệt rồi, em không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Dạ cô! Em về! – Đó là câu nói suôn sẻ nhất của tôi trong cái ngày đáng nhớ đó.

- Ừ, về đi, rồi đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa – Cô chỉ tay thẳng ra cửa, như trong những bộ phim chủ nhà thì đàng hoàng đang nổi sùng lên muốn đá bay vị khách không mời mà đến.

- Nếu đó là điều cô muốn. – Tôi thở hắt ra rồi bước ra ngoài, lấy xe, mở cửa, cóc thèm đóng cửa luôn. Chạy thẳng và.. cố không nhìn lại.