Lâm Thanh Lê chán ghét rút tay về.
Lý Lạc Xuyên đè nén không kiên nhẫn, vẫn cười làm lành: "Em bị bệnh anh không ở bên cạnh em là anh không tốt, anh đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa."
Lâm Thanh Lê không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài.
Lý Lạc Xuyên nói: "Bảo bối, xuất viện rồi thì đừng ở lại Giang Thành nữa, chúng ta về nhà thôi."
Anh ta đưa tay kéo Lâm Thanh Lê, Lâm Thanh Lê hất tay anh ta ra, cười lạnh: "Đừng có điên, tôi và anh đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa!"
"Được được được, là lỗi của anh." Lý Lạc Xuyên không cố chấp nắm tay cậu nữa, đi theo bên cạnh cậu: “Anh biết khoảng thời gian này anh không về nhà khiến em không vui, anh làm vậy không phải vì tương lai của chúng ta sao, anh đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa."
Lâm Thanh Lê cúi đầu nhìn, phần mềm gọi xe hiển thị vẫn đang xếp hàng gọi xe.
Cậu có chút bực bội, hủy bỏ gọi lại, hệ thống vẫn nhắc nhở số người chờ hiện tại rất đông, thời gian khớp xe tương đối lâu.
Giọng nói của Lý Lạc Xuyên lại vang lên: "Đúng rồi, anh nghe nói tình trạng của em như vậy nền tảng sẽ ưu tiên ký hợp đồng với em, còn đưa ra điều kiện đặc biệt tốt. Bé cưng nhà anh đúng là lợi hại, người khác là ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, em là ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có thể là trạng nguyên!"
Ngón tay liên tục nhấn hủy gọi xe của Lâm Thanh Lê khựng lại.
Lý Lạc Xuyên sốt sắng chạy tới lấy lòng như vậy là vì hơn một ngàn vạn tiền donate tối qua!
Nếu không có chuyện này, cho dù cậu chết ở Giang Thành thì Lý Lạc Xuyên cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái?
Chết tiệt.
Cậu chửi một tiếng, cái dạ dày vừa mới yên ổn lại bắt đầu đau.
Lâm Thanh Lê hơi cong lưng, một tay dùng sức ấn vào dạ dày, cắn răng chịu đựng.
"Sao vậy, bảo bối?" Lý Lạc Xuyên quan tâm tiến lên đỡ cậu.
Lâm Thanh Lê giãy giụa đẩy anh ta ra: "Đừng đυ.ng vào tôi!"
Tiếng quát này khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Lý Lạc Xuyên cảm thấy mất mặt, anh ta vội vàng đeo kính râm, đi đến trước mặt Lâm Thanh Lê: "Đừng làm loạn nữa, em muốn nổi giận thì chúng ta cũng về nhà rồi nói."
Lâm Thanh Lê đau đến mức quỳ xuống đất.
Lý Lạc Xuyên định trực tiếp đỡ cậu dậy.
Lâm Thanh Lê cố gắng giãy ra, run giọng nói: "Đừng diễn nữa, có giả vờ thâm tình thì tiền trong tài khoản livestream của tôi cũng không có một xu nào liên quan đến anh."
Lý Lạc Xuyên không ngờ mục đích của chuyến đi này lại bị vạch trần trực tiếp như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Thanh Lê đau đến mức toàn thân run rẩy, cậu khẽ nheo mắt, nhìn anh ta như nhìn một trò cười: "Sao, ôm đùi Giáo sư Tôn không thuận lợi à?"
Câu nói này thực sự chọc trúng chỗ đau của Lý Lạc Xuyên, rõ ràng đã nói xong xuôi rồi, rõ ràng chỉ cần bức tranh của anh ta được xuất hiện trong triển lãm tranh cá nhân của Giáo sư Tôn, anh ta sẽ nhận được sự chú ý trong giới.
Nhưng không biết có vấn đề gì, cuối cùng trợ lý của Giáo sư Tôn lại đột ngột thông báo với anh ta rằng không treo tranh được nữa!
Bây giờ trong giới đều đồn rằng anh ta đã đắc tội với Giáo sư Tôn, nhưng đây đều là chuyện không có thật!
Bây giờ đột nhiên nghe Lâm Thanh Lê nói như vậy, Lý Lạc Xuyên như được khai sáng.
Anh ta nhìn Lâm Thanh Lê, sắc mặt thay đổi: "Là cậu hại tôi?"