"Bạch đại sư, không biết tôi có thể hỏi một chút, cách này... có gây tổn hại đến người khác hoặc quốc gia không?"
"Đương nhiên là không."
Bạch Tứ Ngọc không ngờ Mục Trưởng Chúc lại hỏi như vậy, không khỏi có chút hảo cảm với anh.
"Anh hoàn toàn có thể yên tâm về điểm này, nếu phải lấy vận mệnh quốc gia hoặc vận mệnh, thọ nguyên của người khác làm cái giá, thì đó không gọi là phương pháp, mà gọi là tà thuật."
Người bình thường... đặc biệt là những người cực kỳ giàu có, để kéo dài tuổi thọ quả thực là không từ thủ đoạn nào, nhà họ Tần là như vậy, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người cũng là như vậy.
Thế mà Mục Trưởng Chúc lại nghĩ đến điểm này trước tiên, phẩm hạnh, tu dưỡng, sức hút nhân cách này... không phải người thường có thể sánh bằng.
Bảo sao cả nhà họ Mục đều quan tâm và kính trọng anh như vậy.
Nghe đến đây, Mục Trưởng Chúc mới xua tan được một phần lo ngại, vẻ lạnh lùng giữa lông mày dần tan biến.
Nhưng vẫn không thấy vẻ kích động.
"Vậy xin hỏi... Bạch đại sư có bao nhiêu phần nắm chắc và cần tôi phối hợp như thế nào? Nếu có gì đường đột mong đại sư thứ lỗi, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, tôi cũng không muốn gia đình thất vọng."
"Tôi đại khái có tám, chín phần nắm chắc, nhưng đó là trong trường hợp anh phối hợp, còn về việc cần anh phối hợp như thế nào... điều này phải đợi tôi làm xong pháp khí mới nói cho anh biết, đến lúc đó tôi sẽ quay lại."
Vừa dứt lời, Bạch Tứ Ngọc cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Mục đều đổ dồn về phía mình.
"Nếu Bạch đại sư không ngại, cứ ở lại nhà họ Mục chúng tôi, cậu cần vật liệu gì, cứ dặn dò người nhà họ Mục đi tìm giúp cậu." Mục lão gia tử lập tức lên tiếng.
Những người khác cũng gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, Bạch đại sư, cậu cứ yên tâm ở lại nhà họ Mục, cậu thích ăn gì, tôi sẽ dặn dò nhà bếp." Mục Trưởng Quốc cầm điện thoại, chuẩn bị bảo nhà bếp lấy những nguyên liệu quý giá nhất ra, tôm hùm, gan ngỗng không bàn tới, quá tầm thường.
Mục Thịnh Ngôn cũng không còn vẻ mặt hung dữ như trước, cả người như biến thành con báo đen ngoan ngoãn, trên gương mặt thường xuyên lạnh lùng lộ ra nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy, cậu có kiêng kỵ hay thói quen sinh hoạt gì, chúng tôi đều có thể tuân theo."
"..."
Bạch Tứ Ngọc nói không cảm động là giả, nhà họ Mục thật sự quá chu đáo, ngay cả việc cậu có kiêng kỵ gì cũng nghĩ đến.
Nhưng cậu thực sự không thể ở lại, cậu không muốn chết vì té ngã ở nhà họ Mục!
Vẻ mặt khó xử thoáng qua trên gương mặt non nớt của Bạch Tứ Ngọc, cậu lập tức bày ra dáng vẻ cao nhân.
"Khụ, cảm ơn mọi người đã mời, nhưng tôi còn có việc phải làm ở bên ngoài, không thể ở lại đây."
Nhà họ Mục vừa nghe thấy vậy, lại định khuyên nhủ, thì trong túi Bạch Tứ Ngọc bỗng vang lên tiếng điện thoại rung.
Cậu vội vàng khó khăn kéo chiếc áo khoác dày cộm ra, lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng khóc xé lòng.
"Tiểu thần tiên, cứu con gái tôi với, cứu con gái tôi với, nó mất tích rồi, huhu—— con gái tôi không thấy đâu nữa!"
Là giọng của bà dì Lý Đức Hoa, người đã chủ động giúp cậu thuê nhà ở ngoại ô phía tây!
Bạch Tứ Ngọc nhíu mày.
Không nên như vậy, cậu đã xem tướng mạo của cô gái đó rồi, theo lý mà nói sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì cuộc đời cô ta sẽ không gặp tai nạn lớn nào nữa, sao lại mất tích được chứ.
"Dì đừng khóc nữa, con gái dì xác định là mất tích rồi sao, mất tích khi nào?"
"Chắc chắn là mất tích rồi, hôm qua tôi không khỏe nên ngủ sớm, con bé tối qua ra ngoài tụ tập với bạn học, tôi cũng không quản nhiều, kết quả sáng nay tôi gọi nó dậy ăn sáng thì phát hiện trên giường không có ai, gọi điện cho nó cũng không nghe máy, sau đó tôi gọi cho mấy đứa bạn học của nó, chúng nó lại nói hôm qua hoàn toàn không có buổi tụ tập nào!"
Lý Đức Hoa khóc đến tê tâm liệt phế.
"Chẳng lẽ tên buôn người đó còn có đồng bọn, con gái tôi có phải bị đồng bọn của tên buôn người đó bắt đi rồi không?! Tôi đã báo cảnh sát nhưng cảnh sát nói thời gian quá ngắn không đủ điều kiện thụ lý, tôi phải làm sao bây giờ... tôi sống không nổi nữa rồi."
"Dì bình tĩnh lại đã." Giọng Bạch Tứ Ngọc bình tĩnh, "Lá bùa bình an tôi đưa cho dì trước đây, dì đã đeo cho con gái dì chưa?"
"Đeo rồi đeo rồi, tôi may nó vào trong một túi vải nhỏ, bảo con bé luôn đeo bên mình!"
Bạch Tứ Ngọc giơ tay bấm đốt ngón tay, ngừng một lát rồi nói.
"Lá bùa đó hiện tại vẫn còn nguyên vẹn, nếu con gái dì không tháo nó ra, chứng tỏ bây giờ cô ta không gặp nguy hiểm, dì đừng quá lo lắng."
"Thật sao! Nhưng hiện tại an toàn không có nghĩa là... Tiểu thần tiên, cậu nhất định phải cứu con gái tôi, cầu xin cậu nhất định phải cứu con gái tôi!"
"Vậy thế này, bây giờ tôi đang ở khu Đỉnh Thượng, dì từ ngoại ô phía tây đi đến khu Đỉnh Thượng, tôi từ bên này đi về phía dì, chúng ta mau chóng gặp nhau, dì đến rồi tôi mới tìm người được."