Tên đó lôi Nghê Mạn Thiên xềnh xệch qua những lùm cây, đưa nàng đến chỗ đám đồng bọn đang chờ. Khi đến nơi, chúng không chậm trễ mà trói nàng lại, dây thừng siết chặt đến mức da thịt bị cứa đau. Nghê Mạn Thiên rùng mình khi nhận ra kẻ bị nàng tấn công bằng mũi tên băng hôm trước đang đứng trong đám người. Gã đó nhìn nàng, ánh mắt đầy ác ý, tay đặt lên vết thương trên ngực.
Ồ, tin tốt là nàng chưa gϊếŧ người nhưng tin xấu rõ ràng là đám này không quên được chuyện lùm xùm mà nàng đã gây ra.
Một trong số bọn chúng giải huyệt cho nàng, để nàng có thể cử động và trả lời câu hỏi của chúng. Tên cầm đầu, người túm tóc nàng khi nãy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nghê Mạn Thiên, giọng trầm đυ.c nhưng đầy giễu cợt:
"Con thỏ tinh kia ngươi mang đi đâu rồi?"
Nghê Mạn Thiên nghiến răng, cố gắng không tỏ ra sợ hãi. Nàng hít một hơi sâu, trong đầu chớp nhoáng hàng loạt suy nghĩ. Nếu nàng tỏ ra yếu đuối, đám người này sẽ càng lấn tới.
Ngước lên nhìn thẳng vào mắt kẻ cầm đầu, nàng nói bằng giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết liệt:
"Nàng ấy đã gia nhập Bồng Lai Đảo rồi. Nếu các ngươi có gan, cứ đến đó mà bắt người."
Cả đám người xung quanh thoáng khựng lại. Bồng Lai Đảo không phải nơi mà ai cũng có thể động đến. Thêm vào đó, khí chất cao ngạo của nàng khiến bọn chúng không khỏi có chút dè chừng. Tuy nhiên, tên cầm đầu vẫn không từ bỏ dễ dàng. Hắn cười lạnh:
"Bồng Lai Đảo? Ở đây ngươi chẳng là gì cả. Đừng nghĩ cái danh Bồng Lai Đảo sẽ bảo vệ ngươi."
Nghê Mạn Thiên siết chặt nắm tay, trong lòng biết rằng tình thế vô cùng nguy hiểm. Nhưng nàng không muốn tỏ ra yếu đuối. Từ nhỏ nàng đã luôn tự tin và kiêu hãnh, một thiên chi kiêu nữ hàng thật giá thật.
"Nếu các ngươi muốn đυ.ng đến đệ tử Bồng Lai, cứ thử xem," nàng nhếch mép cười. "Nhưng các ngươi cũng phải chuẩn bị đối mặt với hậu quả."
Một tên nói: "Hừ, ngươi là đồ đệ Bồng Lai Đảo đã sao, nếu ngươi chết mất xác thì cũng chẳng ai biết tại sao ngươi chết."
Nàng nhìn thẳng vào bọn chúng. Hắn nói tiếp: "Có điều lần trước ngươi phá hỏng cuộc vui của bọn ta, cứ tưởng bọn ta lỗ nhưng các anh em nhìn mà xem, khuôn mặt này còn xinh đẹp hơn con thỏ tinh kia nhiều." Nàng nghiến răng tuyệt vọng cố suy nghĩ nhưng không nghĩ ra gì cả.
Nghê Mạn Thiên cảm thấy trái tim mình như ngừng đập khi tên kia cười nham hiểm và tiến sát lại. Nàng cố gắng suy nghĩ, tìm mọi cách để thoát thân nhưng đầu óc nàng như bị đông cứng. Trước mắt chỉ còn là bóng dáng của bọn chúng đang tiến lại gần, nguy hiểm cận kề. Nàng nghiến răng, tuyệt vọng khi không thể nghĩ ra giải pháp nào.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, như một luồng sức mạnh vô hình quét ngang qua không gian, hất tung cả đám người đang vây quanh nàng xuống đất. Đám đệ tử côn đồ kia không kịp phản ứng, chỉ kịp thốt lên vài tiếng hoảng hốt rồi lập tức bị quật ngã. Tất cả nằm bẹp trên đất, không một kẻ nào còn đứng vững.
Trước mắt Nghê Mạn Thiên, một bóng áo trắng xuất hiện. Người ấy cao gầy mà vững chãi, đứng thẳng trước mặt nàng như một bức tường bảo vệ. Ánh nắng chiều từ từ phủ lên vạt áo trắng của người, tạo nên một lớp sắc màu ấm áp, tương phản với vẻ lạnh lùng như tượng băng. Khí chất mạnh mẽ và không thể xâm phạm.
Nghê Mạn Thiên lập tức nhận ra người ấy – Tôn Thượng Bạch Tử Hoạ.
Hắn xuất hiện, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc nhưng ánh mắt lại tỏa ra một sự bảo vệ tuyệt đối. Mọi nỗi lo lắng, tuyệt vọng trong lòng nàng ngay lập tức tan biến. Bạch Tử Hoạ nhẹ nhàng phất tay áo, bọn chúng lập tức bị áp chế hoàn toàn, không thể nhúc nhích.
Bạch Tử Hoạ động tác rất gọn gàng, lưỡi kiếm mỏng như ve chĩa thẳng vào một tên gần đó: "Đệ tử của môn phái nào?"
Một tên vừa định mở miệng chửi bới thì bắt gặp ánh mắt của Bạch Tử Hoạ. Trong khoảnh khắc, sự hung hăng trên mặt hắn tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi sâu sắc. Hắn không biết rõ người trước mặt là ai, nhưng khí chất này—lạnh lùng, cao vời vợi khiến người khác không dám nhìn thẳng—làm cho hắn sợ hãi đến mức tê dại.
Giọng nói của Bạch Tử Hoạ vang lên lần nữa, trầm mà sắc, như âm thanh của ngọc vỡ: "Ta đang hỏi ngươi, đệ tử của môn phái nào?"
Tên kia hoảng hốt, nhìn lưỡi kiếm gần sát mặt mình, lập tức lắp bắp, không dám do dự thêm nữa: "Ta... đệ tử đến từ Tề Vân Sơn."
Bạch Tử Hoạ cực kì tiết kiệm nước bọt, chỉ lạnh lùng buông ra hai chữ: "Súc sinh." Âm thanh sắc bén như lưỡi dao, khiến cả đám đệ tử Tề Vân Sơn càng run sợ.
Hắn quay người lại, đối mặt với Nghê Mạn Thiên. Không một động tác thừa, không một tiếng động, những sợi dây trói quanh người nàng bỗng chốc rơi xuống như lá rụng.
Nghê Mạn Thiên cảm nhận sự nhẹ nhõm khi được giải thoát nhưng cơ thể nàng vẫn còn đau nhức vì những vết trói. Khó khăn lắm nàng mới có thể bò dậy từ mặt đất. Bạch Tử Hoạ đưa tay về phía nàng. Nàng do dự trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay ấy, dựa vào sức mạnh đó để đứng dậy.
Khi đã ổn định, Nghê Mạn Thiên buông tay hắn ra ngay lập tức, điều chỉnh lại tư thế của mình. "Cảm ơn Tôn Thượng," nàng cúi người nói, giọng khàn khàn. Lúc này, nàng mới nhận ra đôi mắt mình đã nhòe lệ tự bao giờ. Nàng không khóc thành tiếng, nhưng cảm giác sợ hãi, bất lực và rồi nhẹ nhõm, tất cả như một dòng sông chảy qua, không thể nào ngăn lại.
Bạch Tử Hoạ nhẹ phất tay, đám đệ tử Tề Vân Sơn bất động lập tức bị gom lại thành một góc. Hắn kiên nhẫn đợi Nghê Mạn Thiên lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên má, phủi hết bụi bẩn bám trên y phục sau cuộc xô xát. Khi nàng đã bình tĩnh hơn, Bạch Tử Hoạ mới hỏi bằng giọng trầm tĩnh:
"Ngươi có thể tự về Trường Lưu được không?"
Nghê Mạn Thiên cúi đầu, giọng nàng vẫn còn chút run rẩy nhưng đã chắc chắn hơn: "Dạ được ạ, bọn chúng chưa kịp làm con bị thương."
Bạch Tử Hoạ gật đầu, gương mặt điềm tĩnh: "Tốt. Vậy ngươi hãy ngự kiếm về Trường Lưu Sơn trước. Ta sẽ trực tiếp mang những kẻ này đến Tề Vân Sơn để chưởng môn của chúng xử lý."
Nghê Mạn Thiên lúc này mới nhận ra sự im lặng tuyệt đối của đám đệ tử Tề Vân Sơn. Không một tiếng động nào phát ra từ chúng, giống như cả không gian đã bị đóng băng. Rồi nàng để ý thấy trên cổ chúng có dấu ấn bùa chú, một loại bùa im lặng.
Có lẽ Bạch Tử Hoạ không muốn phải nghe thêm những lời lẽ bẩn tai từ đám người này nữa.
Nghê Mạn Thiên gật đầu lần nữa, hành lễ rồi nàng nhanh chóng nghe lời mà lấy kiếm và bay về hướng Trường Lưu Sơn. Lòng làng vẫn còn hơi hoảng vì chuyện vừa rồi. Nghĩ lại chỉ chút nữa thôi là nàng đã xong đời dưới tay bọn chúng.
"May mà có Tôn thượng..." Nàng thì thầm.
Tim vẫn còn đập thình tịch, cảm giác run rẩy trong máu sinh ra trong tình huống tuyệt vọng dần được gió lạnh xoa dịu. Bay được một đoạn, khi tâm trạng đã bình ổn hơn, nàng mới chợt nhớ phải kiểm tra lại hành lý. Nghê Mạn Thiên cúi xuống kiểm tra khư đỉnh, mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn. Tuy nhiên, khi tìm đến cái bị đựng Tiểu Bạch, nàng bỗng giật mình, sững sờ. Cái bị... không thấy đâu!
Hoảng hốt, nàng lập tức lục lại từng góc hành lý, hy vọng rằng nó chỉ bị lẫn vào đâu đó. Nhưng sự thật là cái bị chứa Tiểu Bạch đã biến mất. Tim nàng như hẫng một nhịp, đầu óc quay cuồng.
"Không thể nào... chẳng lẽ mình đánh rơi Tiểu Bạch trong lúc chạy trốn sao?"
Tiểu Bạch chỉ là con rắn nhỏ yếu ớt, không biết nó có làm sao không? Nàng quay ngoắt lại, quyết định ngự kiếm quay về con đường vừa đi, lòng tràn đầy lo sợ.
Đáp xuống chỗ vừa rời đi ở núi Chung Nam, Nghê Mạn Thiên phát hiện Bạch Tử Hoạ và đám người kia đã biến mất, chắc hẳn đã trở về Tề Vân Sơn để xử lý chuyện vừa rồi. Không chậm trễ, nàng bắt đầu lục tung những chỗ đã đi qua. Nơi nàng đáp xuống ban đầu, nơi nàng ẩn nấp, và cả đoạn đường mà tên đệ tử kia đã kéo lê nàng. Nàng tìm kiếm trong vô vọng, trái tim càng lúc càng trĩu nặng.
Từng bước chân gấp gáp của Nghê Mạn Thiên vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng nhưng không có dấu hiệu nào của Tiểu Bạch. Nàng cúi xuống tìm kiếm từng tán cây, từng góc bụi rậm, nhưng mọi thứ đều trống trơn. Mỗi lần nàng gọi tên Tiểu Bạch, chỉ có tiếng gió đáp lại.
.
.
.
Trời đã dần tối, ánh hoàng hôn nhạt nhòa nhuộm tím cả ngọn núi Chung Nam. Nghê Mạn Thiên vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng tất cả đều vô vọng. Nàng ngồi xuống giữa đám cây cỏ, mắt đỏ hoe vì mỏi mệt và buồn bã.
"Chẳng ai lại đi bắt một con rắn cả..." Nàng tự nhủ, cố gắng tìm ra nguyên nhân. "Có lẽ Tiểu Bạch đã rơi đâu mất từ sớm, có khi còn trước cả khi mình bị kéo đi..."
Lần đầu tiên kể từ khi rời nhà tới Trường Lưu Sơn, Nghê Mạn Thiên cảm thấy tủi thân. Nước mắt bắt đầu rơi không kìm được. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa rừng hoang vắng. Sao nàng có thể xui xẻo đến vậy? Vừa bị đám người kia phục kích trả thù, lại mất đi Tiểu Bạch, người bạn nhỏ bé mà nàng ngỡ sẽ cùng nàng bước đi thật lâu.
Dù chỉ gặp Tiểu Bạch trong thời gian ngắn, nhưng nàng đã thật lòng coi nó như một người bạn đồng hành. Suốt những ngày qua, nàng đã chăm sóc nó cẩn thận hơn cả chính mình, xem nó như một phần quan trọng trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi khi nhìn Tiểu Bạch bên mình, nàng đã tưởng tượng về những tháng ngày hai người cùng nhau trải qua những chuyến phiêu lưu, khắp nơi trên thế giới này.
Bây giờ, chỉ còn lại cảm giác mất mát trống rỗng. Nàng ngồi co ro, ôm lấy đầu gối, khóc rấm rứt như một đứa trẻ. "Tiểu Bạch... ngươi ở đâu? Ta xin lỗi... thật sự xin lỗi..." Nàng khẽ thì thầm, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tìm kiếm không kết quả, Nghê Mạn Thiên đành phải bỏ cuộc. Cảm giác thất vọng và mệt mỏi bao trùm lên nàng. Tiểu Bạch đã thực sự mất rồi, và không còn cách nào khác để tìm ra nó. Ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời chỉ làm cho cảnh tượng thêm cô đơn.
Nàng đứng dậy, lau nước mắt, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh rồi ngự kiếm trở về Trường Lưu Sơn. Đường về dài dằng dặc, nhưng lần này, không còn niềm háo hức hay tự do bay lượn như mọi khi. Trái tim nàng nặng trĩu, lặng lẽ vượt qua những cơn gió đêm lành lạnh. Cảnh vật lướt qua dưới chân mà tâm trí nàng lại lơ lửng đâu đó, chỉ nghĩ về Tiểu Bạch, về những kỷ niệm nhỏ nhoi vừa mới bắt đầu nhưng giờ đã vĩnh viễn mất đi.
Khi đến Trường Lưu Sơn thì trời đã tối muộn. Các đệ tử khác đã vào nghỉ ngơi, khắp nơi yên tĩnh. Nàng nặng nề bước về Hợi Điện, lặng lẽ như không muốn ai biết về nỗi buồn đang gặm nhấm lòng mình.
Nhìn trống trơn nơi mà chiếc giỏ đựng Tiểu Bạch thường đặt, nỗi buồn tủi lại trĩu nặng.
------
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đã len lỏi vào khắp phòng, Nghê Mạn Thiên mới miễn cưỡng lết ra khỏi giường. Tâm trạng nàng vẫn không thể phấn chấn lên được sau những gì đã trải qua ngày hôm trước. Mỗi bước chân rời khỏi chăn gối dường như cần cả một sự cố gắng lớn lao.
Vân Đoan từ sớm đã nhận thấy tâm trạng của nàng không ổn. Nàng ấy không ngừng an ủi, thỉnh thoảng lại đưa cho nàng ít nước hoặc đồ ăn sáng, cố gắng giúp nàng vượt qua cảm giác chán nản.
"Có lẽ là duyên phận giữa ngươi và nó chỉ đến đây thôi." Vân Đoan nhẹ nhàng nói.
"Có lẽ vậy, nhưng... ta thực sự rất thích nó," Nghê Mạn Thiên thở dài.
Vân Đoan gật đầu, không nói gì thêm. Nàng hiểu rằng không phải chỉ vì con rắn mà Nghê Mạn Thiên buồn. Đó còn là một chuỗi những sự kiện liên tiếp xảy ra, từ cuộc phục kích đến việc làm mất Tiểu Bạch, tất cả đã đẩy Nghê Mạn Thiên vào tình trạng chán nản chưa từng có này.
"Thôi, cố gắng lên. Còn phải đến lớp nữa," Vân Đoan vỗ nhẹ lên vai bạn.
Chiều hôm ấy, tin tức Tôn thượng hồi sơn lan nhanh khắp Trường Lưu Sơn. Nghê Mạn Thiên chợt nhận ra, đây đã là lần thứ hai Tôn thượng cứu nàng, nhưng nàng vẫn chưa có cơ hội cảm tạ hắn một cách đàng hoàng.
Dù vậy, tâm trạng Nghê Mạn Thiên vẫn chìm trong u sầu vì mất đi Tiểu Bạch. Những ngày sau đó, nàng sống trong trạng thái mờ mịt, chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ về việc gì khác. Những bài học, buổi tập luyện mà nàng từng dành rất nhiều tâm huyết giờ đây đều bị bỏ bê, làm cho có. Nhưng có lẽ vì nàng vốn là một trong những đệ tử ưu tú nhất nên tạm thời không ai phát hiện điều gì khác thường. Chỉ có Vân Đoan vẫn kiên trì ở bên cạnh, cố gắng kéo nàng ra khỏi cảm giác buồn bã.
Vân Đoan kể đủ mọi chuyện bát quái khắp nơi để khiến Nghê Mạn Thiên cười lên, từ những câu chuyện hài hước về đệ tử các phái cho đến những tin đồn kỳ lạ về các sư huynh sư tỷ. Dù vậy, nụ cười của Nghê Mạn Thiên vẫn gượng gạo, không thực sự tươi tắn như trước.
"Ngươi không thể như thế mãi được," Vân Đoan nói một ngày nọ, giọng nghiêm túc hơn thường lệ. "Ta biết ngươi buồn, nhưng không thể cứ để tâm trạng ảnh hưởng đến mọi thứ như vậy. Hãy đứng lên, Nghê Mạn Thiên, đừng để chuyện này kéo ngươi xuống."
Nghê Mạn Thiên lặng im một lúc lâu, rồi cuối cùng khẽ gật đầu. Nàng biết Vân Đoan nói đúng, nhưng trong lòng vẫn còn một góc tối chưa được chữa lành.
.
.
.
Phải đến đầu tuần sau, tâm trạng của Nghê Mạn Thiên mới bắt đầu chuyển biến tích cực. Nỗi hoảng sợ và cảm giác mất mát dần dần trôi qua, nhường chỗ cho sự tức giận âm ỉ trong lòng.
Tức chết nàng rồi! Nghĩ đến đám người Tề Vân Sơn đã dám phục kích nàng, hại nàng mất Tiểu Bạch, lòng nàng sôi sục.
"Đám chết tiệt đó! Làm sao dám đυ.ng vào ta!" Nghê Mạn Thiên nghiến răng nghĩ. Nàng không thể chịu nổi ý nghĩ rằng mình đã yếu đuối đến mức phải nhờ đến Tôn thượng cứu giúp. Lại còn lạc mất Tiểu Bạch nữa! Chỉ cần nhớ đến chuyện đó thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy cay cú vô cùng. Nàng phải mạnh mẽ hơn, gặp lại đánh cho bọn chúng một trận tơi bời!
Thật tình nàng bắt đầu giận bản thân vì đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua tình huống đó. Nghê Mạn Thiên mới chỉ chập chững những bước đầu tiên trên con đường tu tiên, sau này sẽ còn gặp những chuyện nghiêm trọng hơn. Thế gian dẫu nhiều đạo lý đến vậy nhưng vẫn là mạnh được yếu thua, nếu nàng không đủ mạnh mẽ, làm sao có thể bảo vệ những thứ quan trọng với mình? Trong chiến tranh loạn lạc hay đối đầu với đám yêu ma, chúng sẽ nghe nàng kể khổ sao? Nàng đâu phải bạch liên hoa vạn người mê trong mấy thoại bản dài kì trên Tiên Chí.
Và đấy là cách Nghê Mạn Thiên trở lại học hành tập luyện còn hăng hái hơn trước.
------
Hôm đó, lần đầu tiên sau một tuần Nghê Mạn Thiên mới quay trở lại Hốc Gió để luyện kiếm. Nơi đây vẫn như cũ, thung lũng nhỏ với ánh trăng trắng ngần, cũng là nơi nàng thích nhất để tập luyện. Diễm Mai trong tay nàng vυ't qua không trung, sắc bén và mạnh mẽ, phản chiếu quyết tâm mới sau những gì đã trải qua.
Nàng đang hăng say tập luyện, mải mê đắm chìm trong dòng suy tư. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo, quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, khiến nàng giật mình tưởng như tim rớt ra ngoài.
"Ngươi đã hồi phục chưa?"
Nghê Mạn Thiên gần như đứng không vững, vội vàng quay lại và quỳ xuống trong tư thế cung kính, mặt đỏ bừng vì hoảng hốt. "Đệ tử bái kiến Tôn thượng!" nàng nói, giọng hơi run rẩy.
Trước mặt nàng là Bạch Tử Họa, vẫn uy nghi và điềm tĩnh như mọi khi. Ánh mắt hắn khẽ nhìn, dường như hiểu hết cảm xúc trong lòng nàng chỉ qua một cái liếc.
"Đứng lên đi," Bạch Tử Họa nói, giọng nhẹ nhàng. Hắn đáng sợ đến vậy sao?
Nghê Mạn Thiên cúi đầu cung kính, giọng nàng nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi trước đó của hắn: "Dạ bẩm Tôn thượng, đệ tử không có gì đáng ngại ạ."
Bạch Tử Họa đứng đó, như một pho tượng lạnh lùng, ánh mắt xa xăm nhìn xuống. Hắn gật đầu, giọng đều đều không chút cảm xúc: "Đám người kia ta đã đưa về Tề Vân Sơn. Bọn chúng đã khai ra hết tội trạng từ trước đến nay. Chưởng môn Tề Vân Sơn đã ra lệnh phế tu vi và trục xuất chúng."
Nghê Mạn Thiên cúi đầu sâu hơn, lòng nàng trĩu nặng nhưng cũng có phần an tâm khi biết đám người kia đã bị xử lý thích đáng, dẫu sao chúng cũng chưa kịp làm gì hai nàng.
"Đệ tử đã biết, tạ ơn Tôn thượng."
Chợt nhớ ra điều gì, nàng ngập ngừng ngước mắt lên, mắt phượng linh động sự kính sợ nhưng có một chút mong chờ: "Tôn thượng... hôm đó người có vô tình nhìn thấy một cái bị bằng vải màu đỏ vàng, bên trong có một con rắn trắng nhỏ có đốm trên đầu không ạ? Đó là con rắn đệ tử đang chăm sóc, nhưng khi trở về thì không biết nó đã rơi mất ở đâu. Đệ tử đã tìm rất lâu mà không thấy."
Bạch Tử Họa im lặng trong giây lát, ánh mắt sâu thẳm khẽ động. Nhưng ngay lập tức, sự lạnh lùng lại bao phủ hắn, không để lộ bất kỳ dấu vết nào của suy nghĩ. Hắn nhìn xuống nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ta không thấy."
Nghê Mạn Thiên cảm thấy lòng mình chùng xuống, nhưng nàng vẫn cung kính cúi đầu, khẽ đáp: "Đệ tử đã rõ, tạ ơn Tôn thượng."
Bạch Tử Họa đứng lặng mấy giây rồi đột nhiên nhìn lên Tuyệt Tình Điện lơ lửng trên cao, cất giọng nhẹ nhàng:
"Vạn vật trên đời đều có nhân quả và duyên phận. Có những thứ rời đi chưa chắc đã là điều không tốt, mà là vì nó cần phải như vậy. Trường Lưu Sơn sở dĩ xây dựng Tam điện này, cốt là để nhắc nhở các đệ tử tuyệt tham, tuyệt dục, tuyệt si. Nếu ngươi không thể ngộ ra điều này, thì vĩnh viễn không thể tu thành chính quả."
Nghê Mạn Thiên hơi giật mình khi nghe những lời này. Nàng đứng yên suy nghĩ một lúc, ánh mắt dõi theo hắn nhìn lên bầu trời đầy sao trong vắt. Ánh mắt nàng buồn bã, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.
"Đệ tử tạ ơn Tôn thượng đã chỉ bảo. Nghĩ lại, ban đầu đệ tử chỉ định chữa lành cho nó rồi thả nó về rừng, nhưng về sau vì yêu thích mà giữ nó bên mình. Đệ tử cũng chưa từng hỏi xem nó có muốn được nuôi như một con thú cưng hay không."
"Có khi, nó lại mong muốn một cuộc sống tự do, không ràng buộc... biết đâu giờ nó đang ở đâu đó trên những cánh rừng kia, bắt đầu một cuộc sống mới."
Nghê Mạn Thiên mỉm cười, đột nhiên nàng muốn đùa một chút, nhẹ nhàng nói: "Không chừng bây giờ nó gặp được một con rắn cỏ nào đó, chuẩn bị lấy chồng sinh ra một đám rắn con rồi cũng nên."
Bạch Tử Họa nhìn nàng cạn lời. Không chỉ bị xem là rắn, mà còn là rắn cái?
Nghê Mạn Thiên chắp tay cúi đầu, vẻ mặt chân thành: "Tôn thượng, lần trước ngài đã chữa vết thương cho đệ tử, lần này lại cứu đệ tử một mạng. Từ tận đáy lòng, đệ tử vô cùng cảm tạ. Mong rằng nhân duyên sau này cho phép đệ tử có cơ hội báo đáp ngài."
Bạch Tử Họa nhìn nàng chăm chú, nét mặt không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: "Đều là chuyện nên làm thôi. Ngươi đứng dậy đi."
Nghê Mạn Thiên từ từ đứng lên, ánh mắt nàng lấp lánh sự kính trọng và cảm kích.
Bạch Tử Họa nhìn mặt trăng trên cao, nhẹ giọng nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi về đi."
Nghê Mạn Thiên vội chắp tay cúi đầu, lễ phép đáp: "Đệ tử ©υиɠ tiễn Tôn thượng."
Bạch Tử Họa gật đầu nhẹ rồi quay người cưỡi gió bay về hướng Tuyệt Tình Điện. Tà áo trắng của hắn phấp phới trong gió càng làm nổi bật vẻ thanh thoát và thần tiên thoát tục, như một vệt sáng mờ dần trong không trung.
Nghê Mạn Thiên đứng nhìn theo bóng dáng Tôn thượng biến mất dần, lòng nàng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn như vừa đặt xuống một tảng đá nặng đè nén bấy lâu. Mọi sự lo âu, băn khoăn dường như đều tan biến. Nàng khẽ mỉm cười, cảm giác thanh thản tràn ngập trong lòng.
Nàng đột nhiên nhớ đến một đoạn trích từng đọc được trong một cuốn sách nọ:
"Chúc bạn có thể bay qua mọi đỉnh núi như những chú chim với đôi cánh cứng cáp nhất
Chúc bạn có thể chống lại mọi dòng chảy như những tảng đá kiên cố nhất
Chúc bạn không chùn bước trước những hiểm nguy, vì thế giới này vốn tràn ngập gian nan
Chúc bạn không quên người bên cạnh, bởi thế giới này gặp mặt rồi sẽ chia ly"
.
.
.
Bạch Tử Họa từ xa vẫn lặng lẽ quan sát Nghê Mạn Thiên. Khi thấy nụ cười xán lạn lại hiện lên trên khuôn mặt nàng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười rất mờ nhạt, gần như không thể nhận ra.
Lời của tác giả: Còn mùng là còn Tết, đây là chương lì xì cho các bạn đã luôn ủng hộ mình thời gian qua *insert một ngàn trái tim*