6 tiếng sau, Lương Hoàn buông hộp cơm trong tay xuống, tìm người phụ trách nhóm của cậu.
"Cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi à?" Đối phương có chút ngạc nhiên.
"2000 cái, đã đóng gói xong." Lương Hoàn đưa máy đếm cho anh ta, "Phiền anh thanh toán tiền công hôm nay."
Đối phương cau mày: "Không làm thêm chút nào à? Đến cuối tháng sẽ được nhiều hơn đấy."
"Đến giờ rồi, tôi phải về nấu cơm cho chồng." Lương Hoàn nhìn anh ta, "Trên hợp đồng ghi thời gian thử việc là 10 ngày, trong thời gian này có thể nhận lương theo ngày."
Rất nhiều người nghe vậy đều nhìn sang.
Người phụ trách khó xử, hơn nữa buổi sáng cũng đã nghe kể về hoàn cảnh "bi thảm" của Lương Hoàn, anh ta đành phải chuyển tiền công hôm nay cho cậu, không nhịn được hỏi: "Hoàn cảnh của cậu như vậy, sao không ly hôn?"
Lương Hoàn nhìn số dư tăng thêm 33,3 tiền ảo, nói: "Tôi không bỏ chồng tôi."
Người phụ trách: "..."
Dưới ánh mắt "hận sắt không thành thép" của mọi người, Lương Hoàn xách theo bữa tối đã được đóng gói rời đi.
---
Lệ Diệu về đến ký túc xá, suýt nữa tưởng mình vào nhầm phòng.
Sàn nhà được lau sạch sẽ, giày dép được sắp xếp gọn gàng, bát đĩa trong bếp được rửa sáng bóng, quần áo được giặt sạch phơi khô, gấp ngay ngắn trong tủ, thậm chí ga giường trên giường hắn cũng được thay bằng bộ mới màu vàng tươi, chiếc ghế sô pha rách nát được thay bằng một chiếc ghế nằm thoải mái, trên bàn trà còn có một bộ ấm chén mới tinh.
Hắn lùi ra ngoài, nhìn lại số phòng một cách không chắc chắn.
"Không nhầm đâu." Lương Hoàn bước ra từ phòng tắm, cậu mặc bộ đồ ngủ lụa màu vàng tươi, mái tóc vừa gội xong được xõa ra trông thật thoải mái, cậu giơ tay ngăn Lệ Diệu lại, "Cởi giày rồi hãy vào."
Đế giày Lệ Diệu dính đầy bùn đất và máu, quần áo phủi một cái rớt xuống nửa kg bụi, hắn theo bản năng lùi lại nửa bước, không dám làm bẩn sàn nhà sáng bóng, kinh ngạc hỏi:"Mày lấy đâu ra tiền?"
"Vay ngân hàng, cư dân khu vực phía Đông đã kết hôn và có nơi ở cố định thì chỉ cần 36 tiền ảo là có thể vay một khoản 3 vạn tiền ảo." Lương Hoàn ngồi trên ghế nằm, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn hắn, "Còn không đi tắm?"
Lệ Diệu ném giày ra ngoài cửa, vẫn còn hơi lạ lẫm với căn phòng của mình: "Mày dọn dẹp hết đấy à?"
"Robot giúp việc." Lương Hoàn nhíu mày, "Trẫm sao có thể làm mấy việc lặt vặt này chứ."
Lệ Diệu: "..."
Lúc Lệ Diệu tắm xong đi ra, Lương Hoàn đang dùng chiếc máy tính chip kia xem phim, hình ảnh 3D chân thực như đưa người ta lạc vào khung cảnh. Lệ Diệu không ngờ cậu thích ứng nhanh như vậy, giơ tay tắt hình chiếu.
Lương Hoàn day huyệt Thái Dương, kính áp tròng giả lập biến mất, cậu ngẩng đầu nhìn Lệ Diệu: "Chuyện gì?"
Lệ Diệu ngồi bệt xuống sàn, nơi đó được trải thảm lông cừu mềm mại sạch sẽ. Hắn đặt hộp cơm nóng hổi lên bàn trà, mở hai hộp thức ăn ra, ngẩng đầu nói: "Không phải tao đã bảo mày đừng ra ngoài sao?"
"Luật hôn nhân của khu vực phía Đông quy định, ngay cả vợ chồng cũng không có quyền can thiệp vào sự tự do của đối phương." Lương Hoàn nằm trên ghế nằm, "Nếu không ta có thể ly hôn."
Lệ Diệu: "Mày bình thường rồi à?"
"Trẫm vốn dĩ rất bình thường." Lương Hoàn giơ tay ra, "Rót trà."
"..." Lệ Diệu khịt mũi cười, cắn đôi đũa vào miệng, cầm ấm trà rót đầy cho cậu.
Bình thường cái con khỉ.
"Luật pháp vô dụng với lính đánh thuê, sau này mày còn dám tự tiện ra ngoài, tao sẽ đánh gãy chân mày." Lệ Diệu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, "Nghe rõ chưa?"
Lương Hoàn nhướng mày: "Ngươi cứ thử xem."
Lệ Diệu nghe vậy liền buông hộp cơm xuống, sát khí quanh người hắn vẫn chưa tan hết: "Ông xã hiền quá nên cưng hư rồi phải không?"
Lương Hoàn không nói gì.
"Nếu mày không nhớ ra thì với tao, mày chỉ là đồ vô dụng." Lệ Diệu cởi trần, gương mặt sắc bén mang theo vẻ hung dữ, "Không muốn bị bán vào chợ đen thì mau cút đi cho khuất mắt tao."
Lương Hoàn thong thả uống một ngụm trà: "Được."
Thái độ của cậu đột nhiên mềm mỏng, Lệ Diệu nhất thời không kịp phản ứng, liền thấy Lương Hoàn đứng dậy tiến lại gần, mỉm cười với hắn: "Hôm nay chắc ngươi làm việc vất vả lắm."
Lệ Diệu hơi nghẹn thở, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt còn chưa kịp biến mất, trong lòng đã có thêm hai điếu thuốc.
"Lệ Diệu, cảm ơn ngươi đã cưu mang ta." Lương Hoàn vỗ vai hắn, tiện tay lau vết máu chưa rửa sạch ở khóe mắt hắn, "Để báo đáp, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."
Lệ Diệu ngửi thấy mùi gỗ đàn hương từ sữa tắm trên người cậu, hơi choáng váng. Lời đe dọa nghẹn lại trong cổ họng, hắn cứng nhắc nói: "Biết vậy là được rồi."
Vừa rồi... mình có phải hơi quá đáng không?