Ba người đi ra khỏi cửa, đi về phía nhà họ Tô, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập trước cổng nhà họ Tô. Trần Tuyết kéo một người phụ nữ đang đứng xem ở ngoài hỏi: "Bác gái, nhà này xảy ra chuyện gì mà có nhiều người đến xem thế ạ?" Người phụ nữ kia trên mặt lộ rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa:
"Phạm tội gì đó thì phải, nghe nói là tham ô còn gϊếŧ người nữa."
Chân bà Trương loạng choạng suýt ngã: "Cái gì? Gϊếŧ người?"
Bên kia công an đã áp giải mấy người nhà họ Tô đi, đám đông tự động nhường ra một con đường, một công an trẻ tuổi hướng về phía đám đông hô to:
"Các vị hàng xóm, có ai nhìn thấy Tô Lê, con gái lớn của nhà họ Tô không, làm phiền báo cho chúng tôi." Tô Lê thấy vậy liền chủ động bước ra trước mặt mọi người: "Tôi chính là Tô Lê mà các anh đang tìm."
Viên công an quan sát Tô Lê từ trên xuống dưới, bắt đầu nghi ngờ lời khai của Tô Chí Quốc, cô bé gầy yếu trước mắt này chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, làm sao có thể khiến mấy người nhà họ Tô ra nông nỗi này, lại còn có thể âm thầm dọn sạch nhà họ Tô, đánh chết anh ta cũng không tin, Tô Chí Quốc này đúng là kẻ nói dối thành tính.
Tuy nhiên, Tô Lê vẫn phải về đồn để tiếp nhận điều tra, nam công an trẻ tuổi cố gắng làm cho vẻ mặt mình ôn hòa hơn một chút, sợ dọa cô:
"Cha của em, Tô Chí Quốc bị tình nghi mưu sát mẹ của em là bà Lê Thanh Uyển và ông ngoại của em là ông Lê Nghị Trung, hiện đã bị đưa về đồn để điều tra. Theo lời khai của Tô Chí Quốc, tối hôm qua em đã dùng vũ lực với bốn người nhà họ Tô, đồng thời đánh thuốc mê họ rồi cướp sạch tài sản. Mời em về đồn với chúng tôi để tiếp nhận điều tra."
Hàng xóm nghe tin Tô Chí Quốc bị tình nghi gϊếŧ người đều kinh ngạc, ai cũng biết Tô Chí Quốc và vợ mới của ông ta không phải người tốt, nhưng không ngờ bọn họ lại dám gϊếŧ người, chỉ là chuyện Tô Lê đánh người thì họ tuyệt đối không tin.
Bởi vì, họ đều chứng kiến những gì Tô Lê phải chịu đựng trong nhiều năm qua, cũng đã từng tìm Tô Chí Quốc để nói giúp Tô Lê. Ban đầu cũng có chút hiệu quả, nhưng sau đó họ phát hiện tình cảnh của Tô Lê ngày càng khó khăn hơn nên không dám tìm đến nhà họ Tô nữa, chỉ có thể lén lút giúp đỡ Tô Lê một chút, khi thì một quả trứng, khi thì mấy chiếc bánh.
Thấy Tô Lê sắp bị công an đưa đi, bà Trương lo lắng, bất chấp sợ hãi công an, vội vàng tiến lên giữ Tô Lê lại:
"Không được, không thể đưa con bé Tô đi. Tên súc sinh lòng lang dạ sói Tô Chí Quốc kia, gây ra tội ác tày trời, bây giờ lại còn muốn đổ tội cho Tiểu Tô nhà chúng ta. Hàng xóm láng giềng chúng ta ai mà không biết, từ sáu năm trước, sau khi Trần Thiến bước chân vào nhà này, con bé Tô đã không có một ngày nào được sống yên ổn, lúc nào cũng bị đánh bị mắng. Lũ chó má mất hết tính người, còn đuổi con bé ra khỏi nhà bắt nó ngủ ngoài đường. Nhìn con bé bị đánh kìa, khắp người không có một chỗ nào lành lặn, mười sáu, mười bảy tuổi mà trông như đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, đều là do bị bỏ đói cả. Các anh muốn đưa con bé đi, tôi không đồng ý!"
Vừa nói bà ấy vừa xắn tay áo Tô Lê lên, trên cánh tay gầy guộc là những vết sẹo chằng chịt. Cô đã cố tình không dùng nước linh tuyền để xóa đi những vết sẹo này, chính là để chờ đến lúc này. Tô Lê cũng phối hợp đứng khóc.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều không khỏi xót xa, nhao nhao lên tiếng làm chứng cho bà Trương. Công an cũng không ngờ lại có người ác độc như vậy, vội vàng cam đoan: "Bác gái yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không oan sai người tốt, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ xấu. Chỉ là đồng chí Tô Lê không chỉ là nạn nhân mà còn là nhân chứng quan trọng của vụ án này, chúng tôi phải đưa cô ấy về đồn để lấy lời khai, nhưng chúng tôi đảm bảo sẽ không để đồng chí Tô Lê bị tổn hại, tôi xin hứa."