【Động tác của Thượng tướng thật quyến rũ, chỉ một thoáng mà điểm quyến rũ tăng vọt, trời ơi! Tôi tuyên bố, cặp Tô – Úc mới là đỉnh nhất!】
【Xin lỗi Hi tổng, tôi tạm thời nhảy hố cặp này một chút, mãnh thú cấm dục và hoa hồng kiều diễm thực sự quá tuyệt vời, sự tương phản này khiến tôi phát cuồng.】
【Tôi đã cố gắng kiềm chế! Tôi thực sự đã cố gắng! Nhưng tôi vẫn muốn nói, hai người cưới nhau luôn đi!】
【Tuy tôi muốn Oản Oản là của mọi người, nhưng hình ảnh này quá cuốn hút, nên tôi chỉ ship nhẹ nhàng thôi, chỉ là thích một chút thôi!】
Không chỉ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngay cả nhân viên tổ chương trình khi chứng kiến cảnh tượng này cũng hồi hộp.
Nếu không phải địa điểm không phù hợp, họ đã muốn tổ chức lễ cưới tại chỗ rồi.
Tô Oản Oản không để ý đến những điều đó, ánh mắt cô luôn tập trung vào mục tiêu của mình: chiếc mũ của Thượng tướng.
Chỉ thấy cô đưa bàn tay trắng nõn, xinh xắn về phía đầu con sư tử đang quỳ trước mặt mình, rồi –
Nhẹ nhàng tháo chiếc mũ quân phục của hắn xuống.
Khoảnh khắc đó, khung chat trong phòng phát sóng trực tiếp như ngừng lại, sau đó là một loạt bình luận cuồng nhiệt.
【Trời ơi, Oản Oản đã làm một việc mà tôi muốn làm nhưng không dám làm.】
【A a a Oản Oản, bảo vệ Oản Oản của chúng ta! Thượng tướng đại nhân, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, em ấy không hiểu gì cả!】
【Đúng vậy đúng vậy, Oản Oản không cố ý đâu, Thượng tướng đại nhân ngàn vạn lần đừng giận!】
Mái tóc ngắn màu đen được che dưới chiếc mũ quân phục xổ tung ra ngay khi mũ bị tháo xuống, vì bị mũ ép suốt một quãng đường nên có chút xẹp xuống.
Tô Oản Oản không hề khách khí đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại đó, vừa nghịch ngợm vừa nhẹ giọng nói: “Tóc Thượng tướng đại nhân bị xẹp rồi, tôi giúp anh chỉnh lại.”
Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn lướt qua lướt lại trên da đầu mình, Úc Liên Hằng khẽ ừ một tiếng, âm thanh đó vừa đủ để ngăn cản nhân viên công tác đang định can thiệp.
Chuyện gì thế này, Thượng tướng đại nhân hình như không giận?
Nhân viên tổ chương trình quan sát sắc mặt Úc Liên Hằng, chỉ thấy hắn rũ mắt, hàng mi dày khẽ khép lại, cằm tuy vẫn căng thẳng nhưng không hề lộ ra vẻ chống cự.
Thậm chí còn có cảm giác nuông chiều, mặc kệ cô gái nghịch ngợm trên đầu mình.
Nhân viên tổ chương trình nhìn nhau, quyết định quan sát thêm.
Chính Thượng tướng còn không để tâm, bọn họ lo chuyện bao đồng làm gì.
Bị xoa đầu đến rối tung cả tóc, thậm chí còn bị giật vài sợi, thấy Úc Liên Hằng vẫn không hề lên tiếng, Tô Oản Oản càng thêm táo bạo.
Ánh mắt tinh nghịch của cô dừng lại ở chiếc cúc áo kim loại được cài cẩn thận trên cổ áo hắn. Cô đưa tay cởi ra.
Chiếc cúc áo kim loại chạm vào đầu ngón tay mềm mại của cô, mang theo cảm giác mát lạnh. Cô không dừng lại, dùng đầu ngón tay đẩy mạnh nút thắt, một phần xương quai xanh màu mật ong hiện ra trước mắt cô.
Cô nuốt nước miếng, ngón tay lại trượt xuống định cởi chiếc cúc áo thứ hai –
“Được rồi.”
Úc Liên Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm trước ngực mình, giọng nói rất vững vàng.
Tô Oản Oản có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay.
Cởi được một chiếc cúc áo đã là một niềm vui bất ngờ. Tuy rằng nghịch ngợm trên đầu “lão hổ” rất thú vị, nhưng nghịch quá cũng phải dè chừng việc bị “lão hổ” trả thù.
“Thượng tướng đại nhân nên dành thời gian trải nghiệm nhiều phong cách khác nhau, như bây giờ trông đẹp hơn nhiều.” Chỉ tiếc là không được nhìn thấy cơ ngực.